Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 42: Hỏa Lân Giáp

Chương 42: Hỏa Lân Giáp
Lục Cảnh sốt ruột trở về phòng nghiên cứu trái tim màu đen kia, sau khi cứu người hoàn hảo thậm chí còn chẳng kịp để tâm nhận lời cảm tạ của đám người Á Tư Đan, như nữ chưởng quỹ, mà vội vàng quay trở lại tiệm may. Kết quả không ngờ lại có hai vị khách không mời mà đến chờ hắn ở trong đó.
Một trong hai người chính là thiếu nữ tên Tát Lạp đã đến lần trước. Nàng đưa ra điều kiện muốn Lục Cảnh giết Á Tư Đan, sau khi bị Lục Cảnh không chút do dự cự tuyệt thì nàng tức giận rời đi. Thật tình mà nói, Lục Cảnh không ngờ nàng sẽ quay lại, hơn nữa còn dẫn theo một thiếu nữ khác có vẻ nhỏ tuổi hơn.
"Ny Tạp Nhĩ?" Lục Cảnh nhìn thiếu nữ bên cạnh Tát Lạp, nhướn mày.
Thiếu nữ hơi gật đầu, đứng dậy hành lễ với Lục Cảnh, lễ phép nói: "Lục đại hiệp." Nói xong lại huých nhẹ vào Tát Lạp đang mặt nghiêm bên cạnh, nàng này bất đắc dĩ cũng đành phải đứng dậy, có chút không tình nguyện hành lễ, đồng thời nói: "Lần trước ép ngươi đi giết Á Tư Đan, là do ta nhất quyết chủ trương, không liên quan đến Ny Tạp Nhĩ."
Kết quả lời còn chưa dứt, Ny Tạp Nhĩ đã nói: "Không không không, khi đó ta đích xác cũng bị thuyết phục, ta rất muốn báo thù cho phụ thân, nhưng mà... Dù sao thì chúng ta cũng không nên dùng tính mạng của toàn thành làm trò đánh bạc, càng không nên lợi dụng lòng nhân nghĩa của ngài." Nói xong thiếu nữ lại cúi đầu xuống, tỏ vẻ xấu hổ.
Lục Cảnh cũng không so đo chuyện lúc trước với các nàng, chỉ gật đầu nói: "Ta còn tưởng quan hệ giữa ngươi và cha ngươi bình thường chứ, ta nghe nói ông ta là một tên nát rượu, hơn nữa ngươi mất tích vài ngày mà ông ta còn không báo quan."
Nghe vậy, Ny Tạp Nhĩ mắt lại ngấn lệ: "Phụ thân ta nát rượu là thật, nhưng với ta thì ông luôn rất tốt. Thực ra, sau khi bị vệ binh gọi đi trở về, ông rất hoảng sợ bất an, chỉ là không muốn nói gì với ta, còn tỏ vẻ vui mừng bên ngoài, còn mua rất nhiều rượu chúc mừng."
"Nhưng thực chất lúc đó ông đã nghĩ cách an bài đường lui cho ta, không phải ta tự chạy trốn khỏi nhà mà là ông đã giao phó ta cho tỷ tỷ Tát Lạp."
"Thì ra là vậy sao, vậy ngươi bây giờ đến tìm ta..."
"Lục đại hiệp, những chuyện ngài làm trong thời gian này chúng ta đều thấy rõ, thật là nhân nghĩa vô song, có lẽ chỉ có ngài mới có thể cứu vớt được Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn. Ta đến lần này là muốn kể hết mọi chuyện ta biết cho ngài, không có bất kỳ điều kiện gì."
Không đợi Lục Cảnh trả lời, Ny Tạp Nhĩ tiếp tục nói: "Ta đến từ một gia tộc cổ xưa, tổ tiên ta vốn là quý tộc của một nước nhỏ ở Tây Vực, nhưng về sau do bất mãn với việc quốc vương sưu cao thuế nặng, liền mang theo một nhóm người dân nguyện ý đi theo ông ấy, một đường hướng tây."
"Tiến vào sa mạc Minh Sa, sau hơn 2 tháng gian nan, họ đã phát hiện ra ốc đảo này. Thế là họ đã lập thành một thành phố tại nơi đây, cũng chính là Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn."
"Tổ tiên của ta là một người rất lợi hại và cũng rất thủ đoạn, Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn từ chỗ không có gì đã nhanh chóng trở nên phồn vinh. Hơn nữa cũng giống như Lục đại hiệp, võ công của ông cũng rất lợi hại."
"Nghe nói trước đây gia tộc chúng ta có một môn thần công gọi là Hỏa Lân Giáp, luyện đến cảnh giới cao thâm nhất, có thể khiến cơ thể liền như khoác lên một lớp vảy, là tuyệt học hộ thân hạng nhất, đao thương bất nhập, gươm kiếm khó làm bị thương."
Nghe đến đây Lục Cảnh không khỏi khẽ ồ lên, bởi vì trước kia trong trận đại chiến với Đồ Tư, khi Đồ Tư trúng đòn nặng, thân thể hắn đã từng xuất hiện đường vân giống như vảy cá. Chẳng lẽ chính là môn thần công Hỏa Lân Giáp này? Nhưng mà khoan đã, Đồ Tư đâu phải người gia tộc Ny Tạp Nhĩ, sao hắn lại có Hỏa Lân Giáp được?
Lục Cảnh vừa suy nghĩ vừa nghe Ny Tạp Nhĩ tiếp tục nói: "Tổ tiên của ta chính là nhờ vào môn thần công này cùng với một cây chiến mâu mà tung hoành Tây Vực, vạn phu mạc địch. Cũng chính vì vậy mà quốc vương khi ông rời đi đã không dám làm khó ông."
Ny Tạp Nhĩ nói xong phát hiện nữ chưởng quỹ cũng khẽ ồ lên, nên không khỏi mở miệng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Lục Cảnh thật sự đoán được một chút khả năng, nhưng hiện tại Đồ Tư cũng đã không còn, không còn cách nào xác minh nên cũng chỉ lắc đầu: "Không có gì, xin cứ nói tiếp."
"À, tóm lại vị tổ tiên đó của ta văn võ song toàn, gần như không gì làm không được. Thần kỳ hơn là theo thời gian trôi qua, ông ấy lại gần như không có bất cứ dấu hiệu già yếu nào, trông vẫn cứ trẻ trung như xưa. Thế nên mọi người trong thành đều xem ông ấy như thần linh."
"Nhưng ông vẫn bí mật xây dựng lăng tẩm cho mình, mọi người trong nhà đều không hiểu vì sao, cho đến ngày lăng tẩm hoàn thành, ông gọi con trai trưởng vào phòng, nói rằng mình sắp chết."
"Bởi vì ông từng giao dịch với ác ma để đổi lấy sức mạnh cường đại, đầu óc thông minh cùng trường sinh bất lão, nhưng cái giá phải trả là chia sẻ thân thể mình với ác ma."
"Trong khoảng nửa năm, ác ma trong cơ thể ông sẽ tỉnh lại. Nếu không xử lý tốt, nó chắc chắn sẽ mang tai họa đến cho thành phố này. Thế là ông định dùng lăng mộ để nhốt mình vĩnh viễn dưới lòng đất."
"Đầu tiên ông đã dùng mấy trận pháp rất lợi hại để phong ấn mình, sau đó còn chuẩn bị 362 võ sĩ cát làm hộ vệ."
"Bao nhiêu?" Lúc này Lục Cảnh bỗng lên tiếng, hắn tính đến giờ đã xử lý tổng cộng 212 thiết giáp võ sĩ, nhưng theo những gì nhìn thấy trên bích họa thì số lượng thiết giáp võ sĩ hình như vượt quá 300.
"362." Ny Tạp Nhĩ mặt đầy vẻ u sầu.
"Nhưng hơn 400 năm trôi qua, có vẻ như đám võ sĩ này đã bị ác ma mê hoặc, trở nên tàn bạo cuồng khát máu, tuy nhiên trong lòng có lẽ vẫn còn nhớ sứ mệnh ban đầu."
"Á Tư Đan đã biết được những chuyện này và vị trí ngôi mộ cổ từ phụ thân ta, chắc hẳn đã lẻn vào trong đó vài lần. Sau đó, cách đây khoảng 20 ngày, hắn rất có thể đã lấy đi vật gì đó quan trọng trong mộ, dẫn đến việc võ sĩ cát trong mộ chạy ra."
"Bão cát đang hoành hành Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn bây giờ chính là do chuyện này mà ra. Chúng ta nhất định phải trả món đồ kia về lại trong mộ thì mới có thể ngăn cản được tai họa." Ny Tạp Nhĩ nghiêm nghị nói.
Nhưng khi nàng vừa dứt lời, lại thấy Lục Cảnh và nữ chưởng quỹ đều có vẻ mặt hơi kỳ quái.
Ny Tạp Nhĩ nghĩ rằng hai người không hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vội giải thích: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian..."
Kết quả vừa mở miệng nàng đã bị Lục Cảnh ngắt lời: "Không phải Á Tư Đan."
"Hả?"
"Người lấy đồ trong mộ không phải là Á Tư Đan mà là thành chủ Đồ Tư. Hung thủ giết cha ngươi có lẽ cũng là hắn." Lục Cảnh nói, "Hơn nữa hắn đã chết rồi."
"Chết rồi? Chết thế nào?" Ny Tạp Nhĩ kinh ngạc hỏi.
"Lục đại hiệp đã giết hắn, ngay vừa rồi." Nữ chưởng quỹ đơn giản kể lại sự việc trước đó cho hai thiếu nữ.
Thế là sắc mặt của Tát Lạp cũng thay đổi. Nghĩ đến việc trước đây mình suýt chút nữa đã khiến Lục Cảnh giết nhầm người, nàng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Còn Ny Tạp Nhĩ thì thầm: "Khó trách bão cát lần trước đến không đúng thời điểm... Khoan đã, không đúng, sao bão cát lại biến mất? Vật kia vẫn chưa được trả lại mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận