Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 149: Kỷ sở bất dục

Đinh Lục nghe tiểu hầu gia nói vậy, lúc này mới quay đầu nhìn sang Lục Cảnh ở một bên."Vị bằng hữu nhỏ này trông có vẻ hơi lạ mặt, chẳng lẽ là người mới đến trong cốc gần đây sao?""Không phải, ta là học sinh thư viện, được đại thúc Ngô Hàn nhờ đến đưa rau củ quả cho ngài." Lục Cảnh vừa nói vừa nhẹ nhàng tháo sọt rau trên đòn gánh xuống, đặt trước mặt Đinh Lục.Sau đó chắp tay nói, "Ta còn một giỏ khác muốn đưa, nếu ngài không có việc gì khác thì ta xin phép không làm phiền nữa."Đinh Lục nghe vậy định gật đầu, đã thấy tiểu hầu gia liếc mắt ra hiệu với hắn.Thế là, hắn gật đầu được nửa chừng thì dừng lại, sau đó chần chờ một lát mới nói, "Tiểu hữu hãy chờ một chút, để ta… xem thử có những món gì đã."Đinh Lục vừa nói vừa hé giỏ trúc ra, nhưng thật ra hắn không tập trung vào mấy món rau củ trong giỏ, mà là mượn cớ xem rau củ, xoay nửa vòng, dùng lưng mình che khuất tầm mắt của Lục Cảnh, rồi vụng trộm liếc nhìn tiểu hầu gia.Tiểu hầu gia thì dùng ngón út khẽ chỉ vào cổ tay mình.Đinh Lục lập tức hiểu ý.Quay người đối diện với Lục Cảnh đang trông mong muốn rời đi, hắn nói, "Rau củ tốt lắm, thay ta cảm ơn Ngô Hàn, ngoài ra, lão phu mới luyện ra một loại viên thuốc, có thể giúp người tu luyện nâng cao tốc độ hồi phục bí lực.""Ti T·h·i·ê·n giám đã đặt hàng ta một số lượng lớn, ngươi có hứng thú dùng thử một chút không?"Đinh Lục vốn cho rằng với đề nghị này, Lục Cảnh không đời nào từ chối, vì những dược liệu có thể tăng tốc độ hồi phục bí lực đều vô cùng quý hiếm, giúp người tu luyện tiết kiệm được rất nhiều thời gian.Dù sao thì người bình thường tu luyện, sau khi tung vài chiêu pháp thuật là bí lực cạn đáy, sau đó chỉ có thể ngồi thiền quan tưởng, quá trình này vừa buồn tẻ vừa kéo dài, nếu có thể rút ngắn thì hiệu quả tu luyện sẽ tăng lên đáng kể.Có thể nói, đây là thứ mà người tu luyện nào cũng mong muốn có được.Nhưng Đinh Lục không ngờ Lục Cảnh lại lắc đầu đáp, "Không cần đâu, đa tạ lão tiên sinh hảo ý, nhưng đưa đồ ăn vốn là phận sự của ta, lão tiên sinh không cần phải cảm ơn ta.""Ta không phải cảm ơn ngươi, ta cũng muốn xem thử viên thuốc hiệu quả ra sao, à, xem như là giúp ta một việc đi, sau khi xong chuyện, ta cho thêm ngươi một bình viên thuốc, chừng 12 viên, đủ để ngươi thoải mái tu luyện mấy ngày." Đinh Lục liếc nhìn tiểu hầu gia, nghiến răng nói.Trước kia, lão đầu chưa từng gặp phải chuyện lạ lùng này, toàn người khác đến xin thuốc của hắn, bây giờ hắn muốn tặng thuốc cho người khác còn phải chủ động tăng thêm, thật là chuyện chưa từng có.Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, Lục Cảnh nghe nói được tặng thêm một bình, liền vội vàng xua tay, "Không cần đâu, ta không tu luyện bí lực, dù muốn thử cũng không cảm nhận được gì, uổng phí viên thuốc của ngài."“Ngươi không tu luyện bí lực?” Không đợi Đinh Lục lên tiếng, tiểu hầu gia đã hiếu kỳ hỏi, "Có phải ngươi không phải đệ tử thư viện không, theo ta biết thì đệ tử thư viện ai chẳng tu luyện bí lực.""Tình huống của ta hơi đặc biệt…" Lục Cảnh nói đến đây bỗng dưng im bặt, bởi vì hắn nhận ra sao chủ đề lại không hiểu thế nào lại rẽ sang chuyện hắn tu luyện bí lực rồi.Cứ đà này, chẳng phải hắn sẽ thật sự thành người đi tìm phương pháp tu luyện bí lực hay sao?Quả nhiên, ngay sau đó hắn nghe thấy tiểu hầu gia hào hứng tiếp tục truy hỏi, "Ngươi không tu luyện bí lực, là không muốn hay là không thể? Nếu không muốn, hẳn Ngô Hàn cũng chẳng đưa ngươi vào Kính Hồ cốc, nói vậy là ngươi không thể tu luyện bí lực, nên ngươi tìm Đinh Lục và Sắc Thuốc, là muốn họ giúp ngươi giải quyết phiền phức trong tu luyện bí lực chứ gì!"Tiểu hầu gia cảm thấy mình đã đoán ra được mục đích vào cốc của Lục Cảnh, nhưng sau khi thỏa mãn trí tò mò, hứng thú của nàng với Lục Cảnh cũng giảm đi đáng kể.Theo nàng thấy, Lục Cảnh chẳng qua cũng là một người đáng thương đến Kính Hồ cốc tìm kiếm sự giúp đỡ mà thôi, người như vậy không ít thì nhiều, năm nào cũng có vài ba người.Hoặc là giáo viên thư viện, hoặc là giám sát ti t·h·i·ê·n giám, họ không tìm ra cách giải quyết vấn đề nên mới hy vọng đạt được đáp án ở Kính Hồ cốc thần bí này, nhưng đa phần đều chỉ thất vọng mà về.Tiểu hầu gia thấy hơi buồn cười, không biết từ bao giờ tác dụng của Kính Hồ cốc trong thư viện bắt đầu bị thần thoại hóa, giống như nơi đây có thần lực gì đó đặc biệt.Nhưng sự thật là, đại đa số người ở đây thậm chí không thể giải quyết được rắc rối của mình, bằng không thì họ cũng chẳng ẩn cư ở đây làm gì.Nghĩ đến đây, tiểu hầu gia muốn tìm đại một cớ gì đó để rời đi.Nhưng ngay sau đó, nàng thấy Lục Cảnh vứt đòn gánh xuống, thở dài, cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà lại hỏi ngược lại, "Hai vị trước khi đến Kính Hồ cốc là người như thế nào? Nhà ở đâu, có mấy miệng ăn, đã từng kết hôn chưa?"Tiểu hầu gia nghe vậy thì nheo mắt, "Ngô Hàn không nói với ngươi, là ở Kính Hồ cốc không được tùy ý hỏi han chuyện người khác sao?"Nhưng khi nói đến chữ cuối cùng, nàng đã nhận ra điều gì đó, bất giác bật cười nói, "Ngươi nhóc con… là muốn nói chúng ta chớ có xen vào chuyện của người khác sao? Gan cũng lớn đấy nhỉ.""Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân." Lục Cảnh lại lần nữa chắp tay, "Ta vào Kính Hồ cốc không muốn tìm hiểu chuyện riêng của các vị tiền bối, cũng hy vọng các vị đừng làm khó ta. Ta đã nói ngay từ đầu, đến đây chỉ để đưa đồ ăn, xong việc liền đi. Còn chuyện ta vì sao không tu bí lực, không liên quan gì đến việc đưa đồ ăn, xin đừng hỏi đến cùng nữa."Ngoài dự liệu của Lục Cảnh, tiểu hầu gia nghe hắn nói vậy mà không tức giận, ngược lại còn gật đầu nói, "Ngươi nói đúng, là ta quá càn rỡ, muốn truy tìm mục đích thật sự vào Kính Hồ cốc của ngươi, lại xem nhẹ chuyện này sẽ làm phiền ngươi."Kính Hồ cốc là một nơi thanh tịnh, người đến đây đều phải có quyền hưởng tự do, không bị ai quấy rầy, dù là người giấy ở trong cốc, hay là người ngoài đến. Được rồi, từ giờ ta sẽ không theo ngươi nữa. Nhưng sau này, nếu ngươi ở trong cốc có chuyện gì cần giúp, ta có thể giúp ngươi một lần, xem như là tạ lỗi.”"Vậy đa tạ."Lục Cảnh cũng không để tâm chuyện tạ lỗi này, thấy mọi chuyện đã được bỏ qua, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi khách sáo chào tạm biệt với tiểu hầu gia và Đinh Lục xong, hắn lại vác giỏ rau củ còn lại đi đến điểm đến cuối cùng trong chuyến đi này.Mấy người giấy đặt tên cho mình nghe kỳ quái, nào là tiểu hầu gia, rồi Đinh Lục… nghe đã biết là tên giả, nhưng so với cách gọi kiểu như Sắc Thuốc ngay cả tên cũng chẳng có, thì tiểu hầu gia và Đinh Lục dường như cũng không khó nghe đến thế.Theo lời tiểu hầu gia trước đó thì Sắc Thuốc cũng giống như Đinh Lục đều rất tinh thông y thuật, nhưng nhìn bộ dạng của Đinh Lục thì dường như ông ta hơi coi thường vị đồng nghiệp của mình.Nhưng khi Lục Cảnh hỏi đường, ông ta vẫn kiên nhẫn chỉ dẫn, để Lục Cảnh có thể đến được nơi sâu trong thung lũng, một chỗ khá là vắng vẻ, tìm được một căn nhà tranh mới dựng lên không lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận