Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 24: Thắng bại đã phân

"Được." Hạ Hòe gật đầu đồng ý, tiếp đó cũng bắt chước dáng vẻ của Trần Thông đi đến mép thuyền. Trần Thông thấy thế ngẩn người, "Sao lại là ngươi?" "Phu quân ta đã so tài một trận với Trần tiên sinh, trận này để ta đến vậy." Hạ Hòe thản nhiên nói. Trần Thông có chút không tình nguyện. Bởi vì lúc trước so tài thuật giấy hắn đã thua Lục Cảnh, lần này rửa nhục đương nhiên cũng muốn đối đầu với Lục Cảnh. Nhưng không còn cách nào, ai bảo người ta là vợ chồng, muốn ai lên thì lên. "Ngươi... Ngươi được sao?" Trần Thông nhìn trên dưới Hạ Hòe một lượt rồi hỏi. "Thuật biến ảo bên trong của nàng còn tốt hơn ta, nếu ngay cả nàng còn thua, ta đây lên cũng không tốt." Lục Cảnh nói. Nghe vậy, sắc mặt Trần Thông cuối cùng cũng tốt lên một chút. "Vậy thì được, như thế ngược lại cũng có thể." Trần Thông lo nhất là thắng Hạ Hòe xong Lục Cảnh không nhận thua, vậy thì coi như hắn có thắng cũng không triệt để, mà có lời này của Lục Cảnh, chỉ cần có thể thắng Hạ Hòe thì chẳng khác nào cũng đã thắng được Lục Cảnh. Mà hắn có thể thắng Hạ Hòe sao? Trong mắt Trần Thông chuyện này quả thực không hề có chút huyền niệm nào. Thật nực cười, vừa rồi màn trình diễn của hắn, trên đời này sao có thể có ai vượt qua được? Hạ Hòe thấy Trần Thông không còn ý kiến, lúc này mới mở miệng nói, "Thuật biến ảo của ta tên là hoán long thuật." Được rồi, xem ra đêm nay hai bên đây đều cùng long giang. Một người vừa biểu diễn xong Long Vương lệnh, một người lại muốn biểu diễn hoán long thuật, con rồng này xem ra không dễ gì, muốn chạy đi khắp nơi. Trần Thông làm thủ thế mời. Hạ Hòe cũng không vòng vo, trực tiếp bấm pháp quyết, sau đó niệm chú ngữ. Tiếp theo đó, người trên thuyền cảm giác gió đêm hình như bỗng nhiên lớn hơn mấy phần, thổi vạt áo của họ bay phần phật. Có người trong nháy mắt biến sắc. Trong truyền thuyết thần long đều có sức mạnh hô mưa gọi gió, gió sông đột nhiên mạnh lên, chẳng lẽ đây là thần long xuất thế hiển linh. Mặc dù biết loài sinh vật gọi là rồng này, từ xưa đến nay cũng chỉ là chuyện thần thoại cổ xưa kể lại, người sống ai cũng chưa từng thấy Chân Long. Nhưng mà màn biểu diễn vừa rồi của Trần Thông thực sự quá chấn động người xem. Có người sau khi xem thuật ảo hóa của hắn đều sinh ra dao động, bắt đầu hoài nghi trong nước có thật có rồng, nếu không thì làm sao mà giải thích những tôm cá tự bay lên thuyền được. Vậy nên nếu Hạ Hòe thật có thể gọi rồng đến, dường như cũng không phải là không thể. Trên thực tế, trong lòng Trần Thông cũng đang thấp thỏm, thầm nghĩ không thể nào, nếu là như vậy mà còn lật bàn được, vậy hắn sẽ phải cân nhắc lại xem, đối diện hai vợ chồng kia đến cùng có phải là người hay không. Nhưng mà trận gió lớn đó chỉ thổi một hồi, rồi lại chậm rãi yếu đi. Trong quá trình này không có chuyện khác xảy ra. Nước sông không biến hóa, bầu trời đêm cũng không có gì khác lạ. Mà thần sắc trên mặt mọi người đều nhao nhao trở nên cổ quái. Chỉ có vậy sao? Xong rồi? ! Ờ… gió lớn ngược lại xác thực có chút liên quan đến rồng, miễn cưỡng có thể coi là dính líu tới hoán long thuật, nhưng mà ai mà biết vừa rồi cơn gió kia là do có rồng đi ngang qua, hay chỉ là vừa hay... có gió lớn thôi. Màn thuật biến ảo này không khỏi quá đầu voi đuôi chuột đi. Nhất là, không có so sánh thì không thấy sự khác biệt, đem so sánh với thuật ảo hóa trước đó của Trần Thông, màn trình diễn của Hạ Hòe lại càng không có tiêu chuẩn, thậm chí có thể nói là quá tệ. Mặt khác, sắc mặt của Trần Thông cũng từ âm chuyển tinh, xem ra sự việc vừa rồi chỉ là dọa người, hai vợ chồng họ Lục cuối cùng cũng hết cách. Nếu sớm biết vậy, hắn đã không cần phải làm ra chiến trận lớn đến thế, quả thực là lấy dao mổ trâu để giết gà. Chờ thêm một lát, Trần Thông mở miệng hỏi Hạ Hòe nói, "Hạ tiểu nương tử ảo thuật đã làm xong?" "Xong rồi." Trần Thông nhếch mép, "Nếu vậy, Trần mỗ xin..." Kết quả lời hắn còn chưa nói xong, bỗng nghe bên trái mạn thuyền có người hoảng sợ kêu lên, "Kia là cái gì?" "Cái gì là cái gì?" Người bên cạnh hỏi. "Vừa rồi các ngươi không thấy sao? Dưới nước có… Có bóng đen lớn lướt qua." Người kia dụi mắt. "Ngươi bị hoa mắt rồi." "Không có, ta thực sự thấy mà." Người kia thề son sắt. Trong lòng Trần Thông bực bội, giỏi lắm, thì ra chờ ở đây. Đây là biết rõ chơi thuật ảo hóa không lại hắn, nên tìm người giả vờ đứng đó cứng rắn diễn sao? Trần Thông nhận ra người vừa nói thấy bóng đen kia, biết rõ quan hệ của người đó với Bách nhị gia không tệ, rất có thể bị Bách nhị gia tìm đến để phối hợp vợ chồng Lục Cảnh diễn trò. Trần Thông đang suy nghĩ làm thế nào để phản bác lời nói vô căn cứ của đối phương, lại nghe bên phải mạn thuyền cũng có người gọi lên, "Ta... ta cũng thấy! Bóng đen kia thật sự rất lớn!" Trong lòng Lục Cảnh khẽ động, cũng đi ra mép thuyền. Mà lúc này chỗ đó đã sớm đầy người, tay cầm đèn lồng, nghiêng đầu nhìn xuống dưới nước. Chỉ là lần này họ lại đều không có phát hiện gì. "Vừa rồi các ngươi thực sự thấy gì sao?" Lại có người hoài nghi mắt của hai người kia. Dù sao hiện tại trời đã khuya, lại là nhìn từ trên thuyền xuống dưới nước, bị hoa mắt cũng là chuyện rất bình thường. Trên thực tế, hai người vừa nói thấy bóng đen kia lúc này cũng không khỏi bắt đầu nghi ngờ bản thân mình. Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân mọi người lại đột nhiên chấn động, thân thể cũng không tự chủ được mà lắc lư, như là say rượu, ngã nghiêng ngả. Người trước hết hô có bóng đen dưới nước dường như ý thức được gì đó, vẻ mặt căng thẳng, lại kêu lên, "Là nó! Là nó! Nó đụng vào thuyền của chúng ta!" Trần Thông nghiến răng, "Đừng có nói nhảm, sông này mỗi ngày có không ít thuyền đi qua, sao có thể có rồng được?" Nhưng mà lời hắn còn chưa dứt, đã thấy mắt mọi người bên cạnh đều trừng to, gắt gao nhìn chằm chằm vào một nơi. Trần Thông nhìn theo ánh mắt của họ, sau đó cả người liền ngây dại. Bởi vì hắn cũng nhìn thấy cái bóng đen dưới nước kia! Vật kia tuyệt đối không phải cá hay thứ gì khác, bởi vì nó rất lớn, cảm giác thân thể liền tương đương với con thuyền chở khách bọn họ đang ngồi, ngoài ra thân thể của nó còn rất dài, vô cùng dài, ít nhất phải vài chục trượng. Thêm nữa, tốc độ bơi của nó cũng rất nhanh. Thật sự là rồng sao? Trần Thông ngây ra như phỗng. Mà lúc này, cú va chạm thứ hai lại tới, lần này lực va chạm so với lần đầu tiên còn mạnh hơn, đến mức Trần Thông còn đang ngẩn người thiếu chút nữa bị văng khỏi thuyền. Cũng may vào thời khắc mấu chốt, hắn bị người ta kéo lại, xách trở về. Trần Thông rối rít nói lời cảm tạ, nhưng mà quay đầu nhìn lại, lại phát hiện người cứu hắn không ai khác, lại chính là Lục Cảnh mà hắn vẫn coi là kẻ thù lớn nhất. "Hạ, hạ tiểu… tiên trưởng, thu thần thông lại đi, chúng ta đã thấy rồng kia rồi." Có người la lên. Mà tiếng kêu này của hắn cũng nhận được không ít người đồng tình, "Không sai, cuộc so tài này là các ngươi thắng!" Tuy rằng thuật ảo hóa của Trần Thông cũng rất đặc sắc, nhưng mà so với việc Hạ Hòe gọi ra được Chân Long vẫn không cách nào so sánh được. Quan trọng nhất là mạng người ai cũng chỉ có một, sợ con rồng kia lại đụng phải, làm cho thuyền của họ bị chìm, đến lúc đó mọi người đều phải nhảy xuống sông cho cá ăn. Vì vậy cuộc so tài này đã được phân định thắng thua một cách nhanh chóng, hơn nữa còn là tính áp đảo, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng hoán long thuật của Hạ Hòe còn lợi hại hơn Long Vương lệnh của Trần Thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận