Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 364: Thương lượng

Lục Cảnh vừa thấy Hàn Sơn Khách từ trong quả đào chui ra ngoài thì trong lòng vẫn rất kϊƈɦ động. Hắn sở dĩ ở lại đêm nay, cũng vì không tin Hàn Sơn Khách cứ vậy mà ૮ɦếƭ đi, dù sao hắn muốn ức chế bí lực bành trướng, chuyện này còn phải nhờ vào Hàn Sơn Khách. Nên dù mới tận mắt thấy Hàn Sơn Khách quỷ dị xuất hiện, hưng phấn trong lòng Lục Cảnh vẫn lớn hơn kinh sợ. Có thể khi cỗ hưng phấn tản đi, hắn cũng dần khôi phục lý trí. Hàn Sơn Khách đêm nay rõ ràng có chuẩn bị mà đến, hắn ở vườn rau tạo ra trận chiến lớn như vậy, nào là cây gỗ lớn, nào là cosplay Đào Thái Lang, không thể chỉ là hứng lên nhất thời, chắc chắn đã trải qua thời gian dài chuẩn bị. Nhưng lúc trước tiếp xúc, gia hỏa này một chút dấu hiệu này đều không lộ ra. Dù trong mắt Lục Cảnh hay những người khác, hắn đều chỉ là kẻ si luyện đan mà thôi. Nếu trong lòng không có quỷ, Hàn Sơn Khách không cần thiết phải ngụy trang đến bây giờ. Sau còn làm mọi người hiểu lầm hắn đã ૮ɦếƭ, tiểu hầu gia còn vì hắn lập mộ, kết quả hắn lại lén lút từ trên cây chui ra. Hơn nữa nếu không thấy quá trình vũ hóa của Hàn Sơn Khách thì thôi, nhưng Lục Cảnh đã thấy thì có thể kết luận cái gọi là phương pháp trường sinh của hắn hoặc liên quan đến quỷ vật, hoặc liên quan đến kỳ vật. So sánh ra thì Lục Cảnh vẫn nghiêng về vế sau hơn. Dù niên đại quá xa xưa, hiện tại không ai nói rõ trong thư viện có bao nhiêu quỷ vật, nhưng nếu trong đó có thứ khiến người ૮ɦếƭ sống lại, đồng thời trường sinh bất lão thì quỷ vật mạnh vậy không ai không biết, không thể bị tiền bối qua loa ném vào thư viện. Liên hệ chuyện Hàn Sơn Khách cuốn vào chính thống chi tranh, cùng hắn có chung lập trường Đông Huyền chân nhân, mấy đồ đệ kia đều luyện mình thành kỳ vật. Lục Cảnh tự nhiên có lý do nghi ngờ Hàn Sơn Khách thấy trường sinh vô vọng, nên mới chọn đường vòng để cứu nước. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Lục Cảnh ngẩng đầu hỏi Hàn Sơn Khách: "Bây giờ ngươi có thể rời khỏi thư viện rồi đúng không?" Hàn Sơn Khách hơi kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Lục Cảnh phản ứng nhanh vậy. Hắn vốn định tiếp tục dùng chuyện độc phương để lừa Lục Cảnh, tốt nhất là không đánh mà thắng, nhưng nghe Lục Cảnh hỏi vậy, Hàn Sơn Khách biết kế hoạch của mình đêm nay không suôn sẻ. Đến nước này, hắn giấu nữa cũng vô nghĩa, dứt khoát thừa nhận: "Không sai, người giấy trong Kính Hồ cốc bị một quỷ vật hạn chế, chỉ cần ta còn sống, thì không cách nào rời thư viện, nhưng hiện tại ta đã ૮ɦếƭ một lần, đương nhiên không bị vật kia hạn chế nữa." "Ta ở trong sơn cốc này cũng 40 năm rồi, đã đến lúc nên đi dạo." Hàn Sơn Khách cảm khái. "Nhưng không phải năm đó ngươi tự nguyện vào sơn cốc này sao, vì thế không tiếc bỏ cả hoàng vị, cả những gì ngươi vốn có, giờ bên ngoài có gì hấp dẫn ngươi sao?" "Ngươi không hiểu," Hàn Sơn Khách nói, "chính vì mất đi mới biết những thứ đó trân quý thế nào, khi trước ta làm hoàng đế, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, thấy toàn oanh oanh yến yến nên thấy mỹ vị, mỹ nhân đều nhạt nhẽo, chỉ nghĩ đến trường sinh." Lúc đó ta có cửu châu, không thiếu thứ gì, nhưng nghĩ đến trăm năm sau sẽ về với cát bụi, thấy công việc giờ dù tốt cũng vô nghĩa. "Vì vậy ta đi khắp tiên sơn, bái chân tiên, thậm chí ăn gió uống sương, lúc ấy một lòng cảm thấy đây mới là cuộc sống mình muốn, vì trường sinh, khổ thế nào ta cũng chịu." Nên ta mới cầu ti thiên giám thiếu giám đưa ta đến đây, nhưng đến đây được một năm thì ta hối hận, ta thấy mình sai rồi, mà còn sai rất không hợp lý."Không có những thứ mình từng có dễ dàng, mỗi ngày sống khổ sở cô độc, dù sống lâu có ích gì, giống rùa trong nước vậy, dù sống ngàn năm vẫn chỉ ăn bùn ở đáy sông." Thế là ta quay lại van xin ti thiên giám thiếu giám, cầu hắn thả ta về, nhưng hắn lại nói đã cảnh cáo ta rồi, khai cung không quay đầu mũi tên, một khi ta chọn giả ૮ɦếƭ thì cũng đồng nghĩa bỏ hết tất cả."Bây giờ cái ghế đó đã đổi chủ rồi, ti thiên giám cũng hứa không nhúng tay vào chuyện tranh giành hoàng vị, nên nhất định không thả ta ra, hơn nữa dù hắn có đồng ý, có quỷ vật kia ở đó thì hắn cũng bó tay." Nghe hắn nói vậy, ta thấy trời đất quay cuồng, đến lúc đó ta mới biết trước kia mình ngu thế nào, vì một mục tiêu hư ảo mà từ bỏ tất cả những thứ cả đời người không có được, bây giờ thì ngay cả tự do cũng không có."Ở cái nơi quỷ quái này mỗi ngày không khác gì đi tù, nhưng như người kia đã khuyên ta, ta đã lựa chọn, chỉ có thể tự mình cắn răng chịu hậu quả." "Ta khóc rồi, náo rồi, đều vô ích, thậm chí ta nghĩ tự kết thúc sinh mạng, nhưng đến lúc đó thì không đành lòng, chỉ có thể sống lay lắt qua ngày." "Vì mỗi ngày chẳng có gì làm, ta buộc phải nhặt lại luyện đan thuật mà trước kia vì mất kiên nhẫn mà ta bỏ xó, tiếp tục luyện đan trường sinh." "Dù sao, có việc để làm thì thời gian cũng trôi qua nhanh hơn chút, dù ta vẫn không thể luyện ra được tiên đan để trường sinh bất tử sau khi dùng, nhưng cũng có chút đồ tốt luyện ra một cách thần kỳ." "Đáng tiếc ta vừa ૮ɦếƭ, mấy đan dược đó không biết tiện cho ai." Hàn Sơn Khách thuận miệng cảm khái một câu, lại tiếp tục nói về chuyện cũ của mình. "Dù bản thân ta không còn vọng tưởng quá lớn vào trường sinh, nhưng vì ta điên cuồng luyện đan nên trong mắt người khác ta vẫn là kẻ si mê trường sinh, nhất là người biết chuyện đều đã ૮ɦếƭ cả, mọi người đều cho ta là quái nhân chỉ biết luyện đan, không tranh giành quyền lực." "Nhưng ta không thể như đa số người trong thung lũng này, quên mất tên, quên những chuyện cũ, chúng ta đợi suốt 40 năm mới có cơ hội này, nên đêm nay dù thế nào cũng phải rời thư viện. Ngươi xem, chúng ta có thể thương lượng xem có đánh nhau hay không?" Hàn Sơn Khách ngược lại hoàn toàn khách khí như trước, "Ta thừa nhận lúc trước vì vội vũ hóa mà hơi xem nhẹ chuyện của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi không cản ta, lại cho ta chút thời gian, ta chắc chắn sẽ luyện được loại độc đan mà ngươi muốn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận