Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 554: A bà trà

"Thư sinh kia cũng là người đáng thương," Hạ Hòe thở dài, "Yêu một người không nên yêu, hơn nữa còn một mực lừa gạt mình, kết quả chẳng những tán gia bại sản, cuối cùng ngay cả tính mạng mình cũng phải đền vào."
". . ."
Lục Cảnh phát hiện đề tài này mình dường như không tiện tiếp lời.
Cũng may Hạ Hòe không nói thêm nữa, ngược lại hỏi Phí bộ đầu, "Cô nương Hồng Châu kia, hiện giờ không biết ở đâu?"
"Hồng Châu sau khi thư sinh họ Tăng kia chết không lâu, liền bị một phú thương mua về làm thiếp." Phí bộ đầu nói, "Thương nhân kia họ Cung, làm nghề kinh doanh hương liệu, cũng không phải người địa phương Ổ Giang, mỗi năm chỉ có một hai tháng ở đây, sau khi mua Hồng Châu lại bỏ tiền mua một tòa nhà để nàng ở."
"Có thể dẫn chúng ta đến đó không?"
"Đương nhiên."
Phí bộ đầu vốn là bộ đầu trong thành, đối với mỗi nhà mỗi hộ đều rất quen thuộc, nói xong liền dẫn đường ở phía trước.
Lục Cảnh và Hạ Hòe cùng đi theo phía sau hắn.
Đi một đoạn, Lục Cảnh đột nhiên dừng bước trước một quán nhỏ, lấy ra 20 đồng tiền trong ngực, ném cho chủ quán kia, sau đó gọi Phí bộ đầu đang đi trước lại.
"Phí bộ đầu, uống chén trà rồi đi."
Phí bộ đầu nghe vậy liền dừng chân, cười ha hả đi trở về, "Được thôi, Lục đại hiệp mời trà, ta nhất định phải uống."
Nói xong, hắn quay sang nói với Hạ Hòe, "Hạ nữ hiệp, cô cũng đến nếm thử đi, đây là món a bà trà nổi tiếng của Ổ Giang chúng ta, là dùng hạt dẻ, hạt vừng, ô liu và cả quả hạch đào xay ra, cùng với trà bình thường khác biệt, rất thơm."
Hạ Hòe vốn chỉ là ôm kiếm đứng một bên, nghe Phí bộ đầu nói có chút do dự, nhưng cũng không tiện từ chối ý tốt của hắn, thế là cũng đi tới.
Phí bộ đầu võ công có lẽ không ra gì, nhưng lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, đã sớm là một kẻ lão luyện, hắn có thể cảm giác được hai người trẻ tuổi đi cùng nhau phía sau lưng tuy kết bạn mà đi, nhưng giữa hai người lại có chút lúng túng.
Lúc này, sự việc xảy ra ở Trạng Nguyên Lâu còn chưa truyền về Ổ Giang thành, Phí bộ đầu cũng không biết giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn chủ động đóng vai hòa giải, giúp hai người hòa hoãn quan hệ.
"Hạ cô nương đây là lần đầu đến Ổ Giang thành chúng ta sao?" Phí bộ đầu nhận lấy ly a bà trà chủ quán đưa tới, hỏi.
"Không, không phải." Hạ Hòe cúi đầu thổi trà nóng trong tay.
"Ừm, vậy lần trước đến là khi nào?"
"Hơn 3 năm trước."
"Hơn 3 năm trước?" Phí bộ đầu nghĩ nghĩ, "À, ta nhớ rồi, hơn 3 năm trước, Giải bang chủ Thanh Trúc bang dường như từng có được một bản bí kíp võ lâm, thu hút không ít hảo thủ võ lâm tới, khoảng thời gian đó, trên dưới nha môn ai nấy đều căng thẳng không yên, Ổ Giang thành chúng ta chưa từng có lần nào tụ tập nhiều cao thủ như vậy, ta khi đó thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì."
"Cũng may cuối cùng mọi người đều bình an vô sự, à… Trừ Giải bang chủ, dường như hắn bị người mang đi."
Cổ tay Hạ Hòe khẽ run lên, chén nước trà suýt chút nữa sánh ra.
Đêm đó nàng kỳ thực không hoàn toàn mất đi thần trí, mơ hồ vẫn nhớ được vài tình cảnh lúc ấy.
Bao gồm cả đại sư huynh Ngụy Tử Tiện, tất cả mọi người trong tửu lâu đều đã điên mất, khoa tay múa chân, la hét, cứ như thể mỗi người đều giành được bí kíp thần công.
Hạ Hòe lại nhìn cuốn sách nhỏ trong tay mình, phía trên dường như ghi một môn thần công không cần tu luyện mà vẫn có thể tăng tu vi.
Thế là nàng không nhịn được tim đập thình thịch, nôn nóng muốn lật xem, theo đó mà tu luyện.
Nhưng đúng vào lúc này, tay của nàng bị Lục Cảnh nắm lại. Thiếu niên sắc mặt nhìn có vẻ rất sốt sắng, môi khẽ mở khép, nhưng Hạ Hòe lại nghe không rõ hắn đang nói gì.
Và ngay sau đó, nàng đã bị người kia ôm vào lòng, nhanh chóng bước ra ngoài.
Khi đó trong mắt Hạ Hòe chỉ có quyển bí kíp chưa mở ra kia, đối với việc mình bị người ôm cũng không có phản ứng gì. Nhưng bây giờ nhớ lại, lại chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran.
Còn những việc xảy ra sau đó nàng liền không nhớ rõ, chỉ có một chút đoạn ngắn vụn vặt.
Cho đến khi tỉnh táo hẳn thì thấy mình vẫn ở quán rượu đó.
Đối với việc đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong giang hồ mỗi người nói một kiểu, có người nói Giải Liên Thành nghiên cứu ra một loại thuốc mê rất lợi hại, khiến cho đám quần hùng đến dự buổi hẹn hôm đó đều bị mê ngã.
Nhưng sau đó có một tiền bối võ lâm đi ngang qua đánh bại hắn, cứu mọi người, cũng có người nói Giải Liên Thành không khống chế được liều lượng, tự làm mình cũng mê man... Nói chung, có đủ loại suy đoán.
Khi đó, Lục Cảnh vẫn chưa nổi danh, chỉ là một nhân vật nhỏ, nên mọi người cũng không liên hệ chuyện này với hắn.
Nhưng Hạ Hòe lại mơ hồ nhớ khi đó cả tửu lâu, chỉ có Lục Cảnh là còn giữ được tỉnh táo, cho nên muốn nói đêm đó ai có khả năng cứu mọi người nhất, vậy chắc chắn phải là Lục Cảnh.
Hơn nữa, sau khi vào thư viện, Hạ Hòe biết rõ sự tồn tại của quỷ vật, cũng đặc biệt đi hỏi thăm chuyện 3 năm trước. Phát hiện Ty thiên giám sau đó mới phái người đến điều tra, lúc đó cũng không có ai giám sát ở đó, hơn nữa sau khi thống nhất ý kiến đã kết luận quỷ vật kia đã biến mất.
Nói cách khác, Lục Cảnh đêm đó rất có thể đã hóa giải chấp niệm trên quỷ vật đó, cứu mọi người trong tửu lâu.
Thêm cả lần nàng bị thương ở miếu hoang trước đó, Lục Cảnh tương đương đã cứu nàng hai lần, cũng ôm nàng hai lần.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, những chuyện này hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hạ Hòe không phải không cảm nhận được tình cảm Lục Cảnh dành cho mình, nhất là vế sau hình như vẫn đang suy nghĩ cách chữa lành mối quan hệ của hai người.
Nhưng Hạ Hòe cũng có thể cảm nhận được tình cảm Lục Cảnh dành cho Yến Quân và Ôn Tiểu Xuyến, chuyện này sớm đã manh nha khi họ cùng đi tàng thư lâu tìm kiếm quỷ vật.
Hạ Hòe cũng cảm nhận được nguy cơ vào thời điểm đó.
Nàng từng nghĩ đến việc muốn đứng lên chống lại, bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình, dù Hạ Hòe không có tiếng tăm lớn như thất nữ Ôn gia hay đại sư tỷ Vân Thủy Tĩnh Từ Các, nhưng vẫn tự tin mình không thua kém bất cứ ai.
Rất nhiều người chỉ vì thấy nàng có gương mặt trẻ con, liền đánh giá thấp quyết tâm và sự kiên cường của nàng.
Cho nên sau khi nghe tin sự việc xảy ra ở Trạng Nguyên Lâu, nàng không hề cảm thấy tuyệt vọng, ngược lại còn nhen nhóm ý chí chiến đấu, chỉ là vào một khắc cuối cùng thì nàng lại thay đổi chủ ý.
Cũng không phải vì cảm thấy mình không thắng nổi Yến Quân hay Ôn Tiểu Xuyến.
Chỉ là không muốn nhìn thấy Lục Cảnh có vẻ mặt khó xử đó nữa.
Coi như... có tranh thắng thì có sao đâu?
Chẳng qua cũng chỉ làm người kia càng khó xử mà thôi.
Hạ Hòe có thể chịu thiệt cho mình, nhưng không muốn ép người kia đưa ra lựa chọn mà hắn không muốn.
Thiếu nữ im lặng uống cạn chén a bà trà trong tay, thấy Lục Cảnh ghé đến gần, dường như có lời muốn nói, nhưng nàng lại mở miệng trước, "Phí bộ đầu, thời gian không còn sớm, chúng ta đi gặp vị phu nhân Hồng Châu kia sớm chút..."
Phí bộ đầu nghe vậy liền lau miệng, "Không sai, trễ chút nữa trời sẽ tối, nhà Cung lão gia lại chỉ toàn nữ quyến, đến nhà khi đó có chút không thích hợp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận