Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 309: Lấy thêm 2000 hạt

Lục Cảnh nghe được câu nói sau cùng thì tinh thần cuối cùng cũng chấn động, "Ngươi nói hai gốc nhân sâm này có bao nhiêu năm tuổi?"
Ngô Hàn cầm lấy gốc lớn hơn một chút nói, "Gốc sâm này xấp xỉ 120 năm tuổi, gốc kia kém hơn một chút, nhưng cũng phải hơn trăm tuổi, lại thêm vào là sâm hoang dã, đem ra ngoài tiệm thuốc bán thì, ừm, có lẽ bán được 300 lượng, còn 200 lượng kia."
"Nếu mà biết mối quan hệ, trực tiếp đưa cho đám Vương gia, phú thương thì giá có thể cao hơn chút, dù sao sâm trăm năm ở kinh thành rất dễ bán, hoặc là ngươi có thể bán cho mấy luyện đan sư trong cốc, giá tiền sẽ thấp hơn tiệm thuốc một chút, vì họ cũng có thể tự trồng, chỉ là sẽ hao tốn không ít bí lực."
"Cho nên phần lớn dược liệu họ vẫn mua trực tiếp từ tiệm thuốc, chỉ có nhân sâm tương đối quý thì họ mới tự trồng."
Lục Cảnh nghe mức giá đó thì lòng không khỏi nóng lên, một gốc nhân sâm 200 lượng trở lên, đây tuyệt đối là giá trên trời.
Vì chính hắn cũng biết chút ít về phối dược, nên cũng biết qua giá cả nhân sâm trên thị trường, sâm thường chỉ tầm mấy năm, nhiều nhất là vài chục năm là trưởng thành, đại khái 1 cân cũng tầm 30 đến 40 lượng bạc, nếu là sâm nhân tạo thì còn rẻ hơn chút.
Nhưng mà nhân sâm loại này cũng có một đặc điểm, đó là giá trị không có giới hạn.
Năm tuổi và phẩm tướng khác nhau, giá thường chênh lệch rất lớn, quý nhất là gốc sâm 3000 năm thậm chí từng bán được mức giá trên trời là vạn kim, được đông nam đệ nhất phú thương Thẩm Sùng mua về, sau đó lại dâng cho thái hậu chuẩn bị mừng thọ 80 tuổi.
Mà Thẩm thị nhất tộc cũng từ đó như diều gặp gió, không chỉ việc kinh doanh của Thẩm gia không ai dám nhòm ngó tới, hơn nữa 2 người con trai đang học ở Quốc Tử Giám, cùng một cháu trai về sau cũng làm quan, trong đó con trai út của ông thậm chí từng làm đến chức thượng thư bộ Lễ.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.
Nhưng một gốc nhân sâm nhỏ nhoi có thể thay đổi vận mệnh của nhiều người như vậy cũng đủ để khiến người ta kinh ngạc.
Đáng tiếc thổ nhưỡng có hạn, Lục Cảnh không thể dùng thuật xanh um tươi tốt để thúc cây nhân sâm vô hạn được, bằng không hắn dựa theo một gốc vào chỗ ch·ế·t dỗi, với độ thuần thục kỹ năng của hắn hiện giờ, 10 ngày có thể dỗi ra 1 gốc sâm ngàn năm rồi, nếu để hắn 3 tháng thì vạn năm không phải là mơ.
Đến lúc đó đừng nói nợ Xi mấy chục vạn lượng, Xi sợ là còn phải rót lại cho hắn mấy chục vạn lượng.
Cũng may nhân sâm một khi trên trăm tuổi, giá cả sẽ không hề thấp.
300 với 200 lượng một gốc, ừm, lấy giá trung bình thì là 250 lượng, tạm thời không bàn đến con số thần kỳ này, nhân với 500 thì là 125 ngàn lượng.
Đương nhiên những tính toán trên là do Lục Cảnh tự sướng mà ra, trong lòng hắn biết rõ, mình dùng cách gieo trồng kiểu Darwin, ném xuống 500 hạt giống, làm sao có thể sống hết thành nhân sâm được.
Thêm vào bản thân hạt giống vốn dĩ có tỷ lệ nảy mầm thấp, cộng với quá trình hao tổn trong sinh trưởng, Lục Cảnh đoán chừng trong ruộng thuốc của mình mà sống được 100 gốc nhân sâm thì xem như là tạ ơn trời phật rồi.
Ừm, như vậy một mảnh ruộng của hắn có thể kiếm được khoảng 25 ngàn lượng, con số này cũng không tệ, đừng quên hắn còn có 1 ruộng hà thủ ô, giá cả có lẽ sẽ rẻ hơn sâm chút, nhưng ước chừng cũng phải được hơn chục ngàn.
Nhưng hiện tại đã thử ra là người ta chuộng sâm hơn thì Lục Cảnh định sau này sẽ chuyên trồng nhân sâm, hơn nữa hắn chuẩn bị mở rộng thêm gấp đôi diện tích dược điền, như vậy sản lượng cũng có thể tăng gấp bội, hơn nữa đừng quên độ thuần thục xanh um tươi tốt của hắn hiện tại không phải so được với lúc ban đầu.
Lục Cảnh đoán chừng lại xuống tay chỉ cần 20 ngày, hắn có thể vắt kiệt độ phì nhiêu của một mảnh đất, nói cách khác lấy 20 ngày làm một chu kỳ, hắn có thể kiếm được khoảng 100 ngàn lượng bạc.
Tốc độ kiếm tiền này quả thực quá kinh khủng, thuận lợi thì 2 tháng có thể trả hết toàn bộ nợ nần, đương nhiên xét đến việc một lượng lớn sâm trăm năm đổ vào kinh thành thì giá thị trường cũng có thể bị ảnh hưởng phần nào.
Tuy rằng thứ này tốt, nhưng có thể sử dụng thì kỳ thật cũng chỉ là một nhóm nhỏ trên đỉnh Kim Tự Tháp, mà trong số nhỏ đó, số người xem việc sử dụng sâm trăm năm để dưỡng sinh thành chuyện thường ngày lại càng ít hơn.
Ngô... Có lẽ có thể tính đến chuyện bán sang phương nam, như chỗ Lục Cảnh ở thành Ổ Giang lúc trước chẳng hạn, ở đó có rất nhiều thương nhân giàu có, hơn nữa nơi đó trước kia cũng là địa bàn của Lục Cảnh, thân là địa đầu xà nơi đó hắn có thể bán cho Bách Thảo Môn, hoặc ủy thác cho ai đó đến tiêu thụ đều rất đơn giản.
Về việc bán cho luyện đan sư trong cốc thì Lục Cảnh nghĩ một lúc vẫn là từ bỏ ý nghĩ này, vì cảm thấy khá là đau đầu, bởi theo Ngô Hàn nói, giá của họ đưa ra là thấp nhất, còn ở kinh thành này, hắn có thể nhờ Cố Thải Vi tìm cách giúp.
Trong thời gian ngắn ngủi, Lục Cảnh đã tính toán xong bảy tám phần vấn đề tiêu thụ nhân sâm, cảm giác cả người tràn đầy nhiệt huyết, ngẩng đầu lên nói với Ngô Hàn, "Lại cho ta 2000 hạt giống nhân sâm nữa đi!"
Ngô Hàn nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc trước hắn đã huênh hoang, nói với Lục Cảnh không cần lo chuyện hạt giống, để cho hắn thoải mái lấy dùng, vì trong mắt Ngô Hàn, Lục Cảnh chỉ là một người mới vừa trúc cơ được trăm ngày, có thể có bao nhiêu bí lực để thi pháp chứ?
Với những đệ tử thư viện trẻ tuổi như họ, hiện tại chỗ cần dùng bí lực quá nhiều, huống hồ lùi một bước mà nói, Lục Cảnh coi như phát điên, đem hết bí lực ra để luyện xanh um tươi tốt, thì hắn luyện pháp thuật này có thể đến được trình độ gì?
Ngô Hàn bản thân đã tu luyện xanh um tươi tốt vài chục năm, rất có tiếng nói ở phương diện này, hắn thấy Lục Cảnh nói tìm chỗ trồng thuốc hoàn toàn là nhất thời cao hứng, nhiều nhất cũng chỉ trồng một khoảnh đất lớn bằng cái bàn tay, trồng chừng tám chín gốc nhân sâm, kiếm ít tiền tiêu vặt cũng xem như khá.
Kết quả không ngờ Lục Cảnh không hề khách khí, lần đầu tiên đã lấy đi 500 hạt giống, khiến Ngô Hàn đau lòng không thôi.
Phải biết rằng loại giống như thế này cũng không phải tùy tiện nhặt được, mà do chính hắn tốn vô số tâm sức nuôi trồng mà ra, nếu không thì nhân sâm mà Lục Cảnh trồng sao có phẩm tướng tốt như thế, dễ bán được giá cao như thế?
Mà mới có hơn 1 tháng trôi qua, Lục Cảnh vậy mà lại đến tìm hắn xin thêm hạt giống, còn tăng theo cấp số nhân, trực tiếp tăng lên 4 lần.
Ngô Hàn đau lòng nói, "Trước ngươi lấy chỗ kia đâu rồi?"
"Đều dùng hết rồi." Lục Cảnh nói thật.
"Chỉ trồng ra được hai gốc này thôi à?" Ngô Hàn mở to mắt nhìn.
"Đương nhiên không phải, ta mở hai mảnh đất ở sau núi, đem hạt giống rải hết xuống đấy, chỉ nhổ hai cây để nhờ ngươi xem giá cả thế nào, số còn lại còn ở dưới đất chưa kịp thu hoạch."
"Cái gì, ngươi một lần rải hết hạt giống?" Ngô Hàn cảm thấy khó tin, "Nhiều hạt giống như thế... ngươi quản hết được sao?"
"Cái này... Thật ra ta cũng không quản lắm." Lục Cảnh gãi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận