Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 92: Ra tay trước dục một đợt

Chương 92: Ra tay trước để phát triển một chút.
Tiễn một ơn nghĩa lớn lao Cửu Ngưu, Chương Tam Phong không ngờ rằng đây vẫn chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng. Không biết ai đã tung tin ra ngoài, tiếp đó, các thế lực võ lâm lớn nhỏ ở thành Ổ Giang lũ lượt kéo đến bái kiến. Khiến cho nhà của Chương Tam Phong chẳng khác nào ngày tết, đồ vật mang đến chất đống đầy sân, thậm chí tràn ra cả ngoài phòng.
Mà Chương Tam Phong thấy vậy không những không vui mà còn càng thêm kinh hãi. Cuối cùng, hắn đành phải bảo con dâu đóng cửa sân, còn bản thân thì kéo Lục Cảnh chui vào phòng trong. Đóng cửa phòng lại, Chương Tam Phong vội cầm chén trà trên bàn, nhấp một ngụm trấn an, rồi mới hỏi Lục Cảnh: "Nhanh, nhân lúc không có ai khác, ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, khí cảm của ngươi...".
"Vẫn không có", Lục Cảnh thành thật trả lời, rồi nói thêm: "Nhưng ta có nội lực". Chương lão gia tử suýt chút nữa phun ngụm trà lên tường."Ngươi không có khí cảm, nhưng lại có nội lực?! Vậy nội lực này từ đâu ra?". "Ta cũng không biết" Lục Cảnh cười khổ.
"Trong khoảng thời gian này, ngươi ăn nhầm loại thiên tài địa bảo nào à? Hay có cao nhân tiền bối nào truyền nội lực cho ngươi?" Chương Tam Phong nhíu mày, đây là những gì khả dĩ nhất hắn có thể nghĩ ra.
"Không phải cả hai."
"Vậy nội lực của ngươi bây giờ...""Tính riêng về số lượng thì đã là cảnh giới nhất lưu rồi," Lục Cảnh nói, "nhưng đốc mạch của ta vẫn chưa hoàn toàn khai thông."
Một buổi sáng ngắn ngủi mà phát sinh quá nhiều chuyện kỳ lạ khiến Chương Tam Phong có chút chết lặng. Nhưng câu nói của Lục Cảnh vẫn làm ông kinh hãi lần nữa."Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?!".
"Theo những gì ngài dạy thì con vẫn ở cảnh giới nhị lưu, nhưng nội lực của con quả thực hơn hẳn những người ở cảnh giới nhị lưu bình thường".
Chương Tam Phong ngẩn người, "Ngươi nhị lưu? Chỉ trong 20 ngày". Như nhớ ra điều gì, mặt ông chợt biến sắc, "Sau khi đột nhiên có nội lực, ngươi đã nói chuyện này với ai chưa?"."Chưa." Lục Cảnh lắc đầu, "Con đến tìm sư phụ trước, kết quả nghe nói ngài ra ngoài từ sáng sớm, sau đó con đến chỗ Cổ lang trung xem mạch, cũng không phát hiện gì dị thường. Từ đó con không nói chuyện thân thể mình với ai nữa. Đây cũng là lý do tại sao hiện giờ nhiều người hiểu lầm con là cao thủ.""Vậy thì tốt, vậy thì tốt," Chương Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thán nói: "Giang hồ hiểm ác quá, chuyện của Thanh Trúc bang và Giải bang chủ là bài học nhãn tiền. Chỉ vì một bản bí kíp thần công mà gây ra cảnh người và bang phái đều mất sạch..."
"Ngươi đây còn lợi hại hơn, 20 ngày từ một người không có khí cảm mà biến thành cao thủ nhị lưu. Nếu chuyện này lan truyền ra, số người dòm ngó ngươi e rằng sẽ càng nhiều, đến lúc đó không chừng họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó ngươi"."Con hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề," Lục Cảnh gật đầu, "Thật ra chỉ có sư phụ mới biết trước 20 ngày con vẫn chưa có khí cảm.""Không được, ta còn phải dặn dò lại bọn họ, ta sẽ... Ta sẽ nói ngươi vốn là người có võ công rồi mới bái sư, lão phu lúc trước cũng nhìn nhầm." Chương Tam Phong nghĩ ngợi rồi nói."À, vậy chẳng phải sư phụ mất mặt à?"
"Đánh rắm, vi sư khi nào muốn làm cao nhân... Tất cả là do tiểu tử ngươi ở ngoài khuấy gió gây mưa, còn liên lụy đến cả ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đó!" Chương Tam Phong giận dữ nói."Con vốn nghĩ, nếu thật không được thì nói ngày xưa ngài đã đại chiến 300 hiệp với một ma đầu lợi hại, bị nội thương nghiêm trọng nên giờ không thể động thủ". Lục Cảnh nói.
Chương Tam Phong lắc đầu, "Vô dụng, chỉ là do ngươi nổi danh quá nhanh. Nội tình của thầy trò ta còn chưa bị người ta dò xét kỹ, ta đã từng áp tiêu nhiều năm như vậy, nếu có người muốn điều tra, sao có thể không tra ra được?". Dừng một lát, ông nói tiếp: "Phải rồi, ngươi nói cha mẹ, anh em ngươi đều không ở đây, vậy trước khi đến Ổ Giang thành, ngươi không có bằng hữu à?"
"Con nghĩ không ai có thể tìm được bạn bè của con" Lục Cảnh thần sắc kỳ lạ nói.
"Như vậy là tốt nhất..." Chương Tam Phong nói, "dù sao tự ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót nào. Tiểu tử ngươi hiện tại chỉ có nội lực mà không có võ công, tốt nhất là ít động thủ với người khác... Hãy siêng năng luyện công hơn". Khi nào võ công của ngươi xứng với nội lực kia thì mới coi như cao thủ chân chính, lát nữa vi sư sẽ truyền chưởng pháp và thối pháp cho ngươi, ngoài ra những công phu nhỏ nhặt khác như khinh công, nhuyễn công, ngạnh công, nhãn công, nhĩ công cũng phải luyện."
"Nếu không khi ngươi giao đấu với người ta, dù nội lực mạnh hơn họ cũng chưa chắc đã thắng. Đúng rồi, còn cả kinh nghiệm giang hồ...Có rất nhiều đệ tử danh môn đại phái trẻ tuổi, thiên tư xuất chúng, thân thủ cũng lợi hại, vốn nên làm nên đại sự, nhưng vừa xuống núi liền chết."
"Hơn nữa, chết trong tay những kẻ kém xa mình, thậm chí không có cơ hội đối mặt trực diện, loại chuyện biệt khuất này ta thấy nhiều rồi."
"Vì sao? Chính là do không có kinh nghiệm đấy. Phương diện này ta không khoác lác, một quán trọ có phải hắc điếm hay không, cách 2 dặm ta liếc mắt là biết, người này quen dùng binh khí gì, công phu quyền cước ra sao, ngươi đợi hắn ra tay rồi mới biết thì đã muộn.""Ừm, nhưng những thứ này cũng không cần vội, cứ làm nền tảng vững chắc đã, ta sẽ từng bước dạy ngươi. Trước khi học thành, cứ ngoan ngoãn trốn trong thành Ổ Giang cho ta." Lục Cảnh nghe vậy liền gật đầu liên tục.
Cứ từ từ mà phát triển, chuyện này hắn quen quá rồi. Ai mà chơi game chẳng có thời gian cày cuốc kiếm thần đâu chứ.Thực tế, trước đây hắn đã rất cẩn trọng, Thanh Trúc bang, Phong Trần Thất Hiệp, hay Tam Hổ Đường, Diêm Vương Tiêu hắn đều không hề trêu chọc ai, toàn là đối phương ra tay trước. Bây giờ vấn đề đan điền tạm thời được giải quyết, Lục Cảnh cũng dự định an ổn phát triển một thời gian, cày các chỉ số thuộc tính.
Chương Tam Phong thấy đồ đệ của mình thái độ nghiêm túc, không hề kiêu ngạo tự mãn vì nội lực tăng vọt, rất mực vui mừng, đồng thời nhớ đến lúc Lục Cảnh mới bái sư, căn cốt tư chất trông thật tệ, cũng cảm thán không thôi. Sau đó ông mở chiếc túi xách mang về, lấy ra một lọ sứ nhỏ.
"Lần này vi sư ra ngoài cầu người giải mối họa Thanh Trúc bang, dù không xin được ai, cũng coi như không tay không trở về. Lúc về tiện đường qua chỗ một người bạn, hắn luyện đan rất giỏi, ta đã nhờ hắn luyện cho con một viên Dẫn Khí Đan, đan dược này không có tác dụng gì lớn, chỉ là có thể giúp ngươi nhanh chóng cảm nhận được thiên địa nguyên khí."
"Mấy đệ tử danh môn đại phái khi nhập môn thường có được một viên, trước kia không phải con cứ mãi không có khí cảm sao, ta mới nghĩ đến thứ này." "Ai ngờ..." Thế này, lúc về con đã là nhị lưu cảnh giới, nhưng nếu đã luyện ra rồi, ta giữ lại cũng vô dụng, vẫn là cho con vậy. Lúc trước con nói chưa có khí cảm? Ta cũng không rõ thân thể con rốt cuộc thế nào, có ăn hay không thì tự con quyết định vậy."
Chương Tam Phong nói xong nhét lọ sứ vào tay Lục Cảnh.
Tuy sư phụ nói nhẹ nhàng, nhưng Lục Cảnh biết rõ Chương Tam Phong có được thứ này nhất định không hề dễ dàng, dù là dùng tiền mua hay là phải hạ mình xin xỏ, cũng có thể nói là vì đồ đệ mà hao tâm tổn trí. Vì thế Lục Cảnh cầm lấy lọ sứ, cảm động nói: "Sư phụ, chuyện cao nhân... ngài thật sự không suy nghĩ lại sao?". "Cút!" Chương Tam Phong mặt đen lại nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận