Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 250: Ngọc bội cùng tự viết

Mặc dù Lục Cảnh đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng khi nghe đến con số này vẫn là ngây người tại chỗ. 200 ngàn lượng không phải là một con số nhỏ. Đừng nhìn hiện tại Cố Thải Vi kinh doanh củi than làm ăn phát đạt như vậy, nhưng toàn bộ gia sản của nàng cộng lại cũng không có đến 200 ngàn lượng. Trên thực tế cho dù là những phú thương cự thương kia, cũng rất ít có người có thể duy nhất một lần lấy ra nhiều tiền như vậy, dù sao bạc bọn họ kiếm được, phần lớn cũng đều lại đầu tư vào kinh doanh mới, hoặc là dùng để mở rộng, thật để đó bất động cũng không nhiều. Mà nghe nam nhân kia nói, 200 ngàn lượng này chỉ là số tiền nhàn rỗi hắn chuẩn bị để dùng khi khẩn cấp. Cái này phải là gia đình gì a! Lục Cảnh cũng kinh hãi, trước kia Ôn Tiểu Xuyến một hộp son phấn 400 lượng bạc đã đủ để hắn cảm nhận được sự chênh lệch giàu nghèo, không ngờ hôm nay còn đụng phải một người ngang tàng hơn. Mấu chốt là nhìn dáng vẻ nam nhân này, là một người chân chính ăn gió nằm sương, không có chỗ che đầu, Lục Cảnh vốn còn muốn thử dùng tiền tài để mở đường, bây giờ xem ra bản thân mình vẫn còn quá xem nhẹ rồi. Nam nhân sau khi cùng Lục Cảnh bàn bạc xong liền lại quay đầu, một lần nữa trèo lên cây, từ nhánh cây to nơi hắn ngủ lấy xuống một cái túi vải rách treo ở đó. Sau khi mở ra lật một hồi lâu mới tìm ra được nửa khối ngọc bội. "Ừm, cái này ngươi cầm trước." Nói xong hắn lại cúi đầu, "A, bút của ta đâu? Lần trước viết chữ là khi nào, nửa năm trước sao? Để ở đâu rồi." Hắn vừa lẩm bẩm một mình, vừa leo lên leo xuống tìm gần một chén trà thời gian, lúc này mới thu thập đủ bút, nghiên mực và giấy. Đợi đến khi hắn mài mực xong, nắm chặt cây bút sói hào trong tay, khí chất toàn thân tựa hồ cũng xảy ra một sự biến đổi vi diệu nào đó. Mà đến khi đặt bút, càng là bút như du long, múa lượn như chim én, không có một chút gì vướng víu của người nửa năm không viết chữ. Lục Cảnh khi mới đến nơi này đã từng cân nhắc con đường khoa cử, vì thế cũng khổ luyện viết chữ một thời gian ngắn, tuy không tính xuất chúng, nhưng cũng miễn cưỡng có thể xưng là Tứ Bình Bát Ổn. Chỉ là bây giờ so sánh với nam nhân kia, thì lập tức thấy rõ cao thấp. Nghệ thuật thư pháp của người sau, đã có thể được gọi là bậc thầy đương thời. Chỉ bằng tài viết chữ này, hắn cho dù không biết gì, ở bên ngoài cũng có thể không lo ăn mặc, thêm chút cố gắng, tên đề bảng vàng, làm một hàn lâm thanh quý cũng không phải việc khó gì. Đáng tiếc bản thân hắn lại không có chí ở đó. Nam nhân một mạch viết liền. Viết xong buông bút, lại từ trong túi vải rách kia lấy ra con dấu phỉ thúy trông có giá trị không nhỏ, đóng lên cuối cùng, lúc này mới đưa cho Lục Cảnh bức thư tay vừa mới hoàn thành. "Ngươi đem thứ này đưa cho quản sự của Thiên Bình tiền trang, cho hắn kiểm chứng thêm nửa khối ngọc bội kia, hắn liền biết ngươi là người của ta, ngươi có thể thay ta đi bàn bạc với bọn họ." "Được." Lục Cảnh vừa rồi đứng ở một bên, tự nhiên cũng thấy được nội dung trên giấy. Cũng không biết là nên cảm thán tấm lòng của nam nhân lớn hay là sự hào khí của hắn, bởi vì theo những gì hắn viết trên giấy, Lục Cảnh quả thật hoàn toàn đại diện cho bản thân hắn, cho dù lấy đi hết tiền còn lại trong tiền trang cũng sẽ không có bất kỳ sự ngăn trở nào. "Đúng rồi, còn có một chuyện." Thấy Lục Cảnh định rời đi, nam nhân ngập ngừng một lát lại mở miệng nói, "Nếu như ngươi rảnh, giúp ta đi một chuyến đến hẻm Tảo Nhi đi, ở đó có lão Hồ, ngươi xem giúp ta lão một chút, xem có chuyện gì không, ừm, chỉ cần nhìn một chút là được, nếu lão túng thiếu tiền thì để lại cho lão 100 lượng bạc, trở về ta sẽ trả lại ngươi." Lục Cảnh gật đầu, "Còn chuyện gì khác nữa không?" "Không có," nam nhân khoát tay, "Ngươi đi nhanh lên đi, đừng ở lại đây quấy rầy ta nữa, ngươi muốn độc cái kia đan ta phải suy nghĩ cho thật kỹ." Lục Cảnh chắp tay với nam nhân nói lời cảm tạ, sau đó lại hỏi thăm A Bảo một chút, liền mang theo ngọc bội và bức thư tay rời khỏi thung lũng nhỏ này. Hắn vốn định trực tiếp đến Thiên Bình tiền trang, nhưng nghĩ lại bèn quay về chỗ ở, mang theo mèo đen theo. Nếu Hàn Sơn Khách không có hứng thú với bạch bối, Lục Cảnh tự nhiên cũng liền giữ lại dùng riêng. Tuy hiện tại những thứ mà hắn cần phải tu luyện trên người thật sự rất nhiều. Ngự kiếm thuật, Xanh Um Tươi Tốt, Hỏa Lân Giáp, Tứ Bình Bát Ổn, Phong Vân Biến... Mỗi cái đều cần tốn thời gian, nhưng rút thẻ a, không có người chơi nào có thể từ chối trò chơi được. Huống hồ đây lại là di sản mấy trăm năm qua của đông đảo tiền bối giấy trong Kính Hồ cốc lưu lại. Không ai biết trong đó ẩn chứa bảo vật gì, nhỡ Lục Cảnh vận may bạo phát, rút trúng được độc đan mình tha thiết ước mơ, tốt a, chuyện này trên cơ bản cũng chỉ là có thể xảy ra ở trong mơ thôi. . . Nhưng dù sao, Lục Cảnh đối với những tuyệt kỹ ở trong Kính Hồ cốc vẫn có phần chờ mong. Bất quá ai cũng biết, rút thẻ thuộc về huyền học, dưới tình huống bình thường thì cuối cùng rút được cái gì, có hữu dụng hay không cũng không thể khống chế được. Trước kia Lục Cảnh chỉ có thể dựa vào rửa tay và bồn cầu để tăng buff, nhưng bây giờ hắn đã có vật phẩm thu thập khí, tự nhiên cũng muốn tăng thêm buff may mắn cho mình rồi mới động thủ. Nhưng mà đã có vết xe đổ lần tăng buff tài vận lần trước, trong lòng Lục Cảnh cũng có chút nghi hoặc, dù sao thứ này chỉ có thể dựa vào quan sát để dự đoán, kết quả cuối cùng có khả năng sai số rất lớn. Nhưng hắn cũng không còn cách nào tốt hơn, cuối cùng vẫn quyết định lại tin mèo đen một lần, coi như lần này ra ngoài không tìm được buff may mắn, có thể sớm tìm thấy buff tài vận chân chính cũng không tệ. Chính là mang theo tâm trạng như vậy, một người một mèo lần nữa trèo ra khỏi quan tài, trở về thành thị náo nhiệt. Lục Cảnh quyết định trước làm chính sự, mua một chiếc bánh thịt để lót dạ rồi, mới hướng hẻm Giới Thân đi đến. Lúc trước khi điều tra vụ án Cửu Long Bảo Bồn, hắn đã từng đến hẻm Giới Thân. Tân Lột Da Giải Kho được mở ở đó, mà ở đó không chỉ có Giải Kho, mà còn có cả tiền trang và tiệm vàng, to nhỏ có đến mấy chục cái, cửa tiệm hùng tráng, diện tích rộng lớn, rõ ràng mang một dáng vẻ đại gia của thành thị náo nhiệt. Thiên Bình tiền trang xem như một trong tứ đại tiền trang, trụ sở chính cũng ở đó, nghe nói mỗi ngày tiền bạc giao dịch chừng trăm vạn lượng. Nhưng một trăm vạn lượng này thuộc về tiền giao dịch, lợi nhuận của tiền trang khẳng định không cao như vậy. Cho nên khi nghe Lục Cảnh nói rõ mục đích đến, tiểu nhị phụ trách tiếp đãi liền biết chuyện này không phải mình có thể quyết định, vội vàng đi vào mời quản sự ra. Thiên Bình tiền trang bởi vì kinh doanh lớn, một mình quản sự không thể lo hết được, nên chỉ ở trụ sở chính này đã có 4 vị quản sự, một lớn ba nhỏ, vị trước mắt Lục Cảnh là một lão già khoảng sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn, ăn mặc kiểu văn sĩ, nhìn toàn thân trên dưới không toát ra chút mùi tiền nào, đây chính là vị đại quản sự ở giữa. Lão cũng không hề bởi vì tuổi tác của Lục Cảnh hay cách ăn mặc tùy ý của hắn mà sinh lòng coi thường, cũng không bởi vì Lục Cảnh có gửi nhiều tiền ở tiền trang mà cố gắng nịnh bợ, diễn trò thay đổi sắc mặt. Sau khi ra ngoài, lão khách khí chắp tay với Lục Cảnh, tiếp nhận bức thư tay mà Lục Cảnh đưa, xem xét kỹ xong rồi trả lại. Tiếp đó, lão lại sai người đi vào hậu đường mở ra một ngăn tủ có số hiệu, lấy ra từ đó một chiếc hộp gỗ nhỏ. "Tín vật của Nam Trai tiên sinh." "À." Lục Cảnh nghe vậy lấy ra nửa miếng ngọc bội mà Hàn Sơn Khách đưa cho mình, mà lão quản sự cũng mở chiếc hộp gỗ ra, từ trong đó cẩn thận lấy ra nửa miếng ngọc bội còn lại, hợp hai miếng lại với nhau thì hoàn toàn khớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận