Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 35: Ngốc Ưng đề nghị

Chương 35: Đề nghị của Ngốc Ưng
Vừa nghe câu này, Bá Lao còn tưởng rằng Lục Cảnh đang mạnh miệng, muốn chọc giận nàng, dụ dỗ nàng nói ra thêm nhiều thông tin. Nhưng nhìn đôi mắt chân thành của Lục Cảnh, Bá Lao không hiểu sao trong lòng lại hoảng hốt. Nàng há miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng phát hiện lưỡi đã sưng lên, một chữ cũng không thể nói rõ ràng. Cùng lúc đó, mắt nàng cũng bắt đầu trợn ngược, sắc xanh trên mặt đã đậm như mực. Nàng dùng chút sức lực cuối cùng, đưa tay túm lấy cổ, tựa như muốn xé toạc cổ họng, để hít thở được không khí trong lành. Nhưng như Lục Cảnh đã nói trước đó, tất cả đã quá muộn. Độc dược nàng nuốt vào đã phát huy đầy đủ tác dụng. Vì vậy, biểu hiện trên mặt Bá Lao vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó, mang theo tuyệt vọng sâu sắc và khó hiểu, ngã xuống phía trước.
Ngốc Ưng thấy vậy không những không buồn mà còn hưng phấn nhảy lên, rồi không chờ đợi xông tới, hung hăng đá vào thi thể kia hai cước. Nữ chưởng quỹ có chút không chịu nổi, lên tiếng: "Mặc kệ thế nào, trước kia hai người cũng coi như có chút tiếp xúc da thịt, dù nàng vừa rồi sỉ nhục ngươi, nhưng ngươi cũng không cần so đo với người chết như vậy."
"Cô Na Đạt nói đúng," Ngốc Ưng nghe vậy liền thu chân lại, liên tục gật đầu cung kính nói, dù vẻ mặt hắn rõ ràng không tán đồng cách nói của nữ chưởng quỹ.
Lục Cảnh ở một bên nhìn thi thể Bá Lao mà trầm tư. Tối nay, theo đường dây hắc vu sư này, hắn khó khăn lắm mới mò ra được chút manh mối liên quan đến kẻ đứng sau, nhưng với cái chết của Bá Lao, manh mối này lại đứt đoạn. Người thị nữ này quả thực rất thông minh như Ngốc Ưng đã nói. Lần này nàng mượn danh nghĩa Ngốc Ưng mời Lục Cảnh đến gặp mặt, rõ ràng là muốn thăm dò tiến độ điều tra của Lục Cảnh. Nàng xúi giục Ngốc Ưng giả thần giả quỷ trước mặt Lục Cảnh, còn mình thì ở trong sân nghe ngóng động tĩnh. Thấy tình hình không ổn, nàng đã rất quyết đoán nuốt độc dược, không cho Lục Cảnh cơ hội thẩm vấn. Dù Lục Cảnh đã phản ứng rất nhanh, trực tiếp cùng Ngốc Ưng vượt tường sang, cũng không thể ngăn cản bi kịch xảy ra.
Tuy nhiên, Lục Cảnh cũng không hoàn toàn không thu hoạch được gì. Đầu tiên, việc Bá Lao chủ động hẹn gặp hắn đã nói lên rất nhiều điều, rõ ràng cuộc điều tra của hắn gần đây đã sắp chạm tới vùng cấm của đối phương. Hơn nữa, Lục Cảnh cũng biết được dã tâm của chủ nhân bí ẩn kia từ miệng Bá Lao. Liên hệ với thông tin hắn thu thập được trước đó, hắn cuối cùng cũng chắp vá được nguyên nhân đại khái gây ra tai họa. Rõ ràng có người chú ý đến bức bích họa cổ xưa của phủ thành chủ, rồi tìm đến hậu duệ của gia tộc Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn đã thành lập thành phố này lúc ban đầu, từ miệng đối phương biết được bí mật liên quan đến cổ mộ. Sau đó, người đó rất có thể đã bí mật đến cổ mộ một chuyến, động tay động chân vào cái gì đó, ừm, tám phần là trộm đồ mang về. Nghĩ đến đây, Lục Cảnh bỗng hiểu ra tại sao bão cát lại ập đến Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn, và tại sao đám thiết giáp võ sĩ lại có hành động khác thường như vậy. Người dân ở đây từ đầu đã hiểu lầm ý đồ của những vật kia. Chúng không đến tàn sát cư dân trong thành, hoặc nói đó chỉ là chuyện tiện đường. Còn mục đích thật sự của chúng, có lẽ là tìm kiếm vật bị đánh cắp từ cổ mộ!
Nói cách khác, nếu có thể tìm lại được đồ vật bị trộm, trả về chỗ cũ, thì khả năng rất lớn là tai họa này sẽ biến mất. Đương nhiên, theo tình hình bình thường, khi Lục Cảnh ý thức được điều này thì chỉ còn lại 5 ngày. Hắn cần trong 5 ngày tìm ra kẻ chủ mưu, cướp đồ vật từ tay hắn, rồi tìm lối vào ngôi mộ cổ kia để xâm nhập. Thời gian vẫn rất gấp.
Chỉ là, nếu như mục đích của tên kia thật sự chỉ là khống chế những thiết giáp võ sĩ trong bão cát, để chúng phục vụ mình. Vậy Lục Cảnh thấy mình... hình như cũng không cần quá lo lắng. Hắn không nói dối Bá Lao. Vì hiện tại số lượng thiết giáp võ sĩ trong bão cát còn chưa đến 20 con, đối với Lục Cảnh mà nói cũng chỉ là chuyện hai lượt. Nếu ai muốn dựa vào đám vật này để nhất thống cả sa mạc Minh Sa thì giấc mơ đẹp của kẻ đó e rằng cũng tan vỡ.
Tuy nhiên, thấy kẻ chủ mưu cũng sắp lộ diện, Lục Cảnh đang nghĩ đến việc sửa lại kế hoạch trước đây, hắn ngẩng đầu lên nói với Ngốc Ưng: "Ngươi nghe được lời nói vừa rồi của nàng, ngươi cũng ở phủ thành chủ không ít thời gian, theo ý ngươi, ai có khả năng là người đứng sau Bá Lao?"
"Á Tư Đan." Ngốc Ưng không do dự đáp ra một cái tên.
Nói xong, có vẻ lo lắng Lục Cảnh không tin, hắn vội bổ sung: "Ta nói hắn không phải vì hắn là địch nhân của ta, mà vì khẩu vị của hắn quả thật rất lớn. Lão thành chủ không có con trai, chỉ có một con gái, ông gả con gái cho Á Tư Đan, thực chất là giao thành phố này vào tay Á Tư Đan. Chờ ông không còn nữa, Á Tư Đan sẽ là thành chủ tiếp theo của Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn, nhưng Á Tư Đan dường như không đợi được, bây giờ dù chỉ là quan tài chính, nhưng ở vệ đội và trưởng lão viện đều có không ít người của hắn. Lão thành chủ càng ngày càng cảnh giác hắn nhưng không làm gì được, dù sao Á Tư Đan vẫn là con rể, ông chung quy phải nghĩ cho con gái và cháu gái."
"Thật ra, nếu không phải vì tai họa bỗng giáng xuống, lão thành chủ cũng định thoái vị cho Á Tư Đan." Ngốc Ưng nói, vẻ mặt bất lực. "Người như vậy, ta thật không muốn làm kẻ địch với hắn, nhưng không hiểu sao hắn cứ nhằm vào ta, quyết chơi ta chết mới thôi, nên ta cũng chỉ có thể đấu với hắn."
"Đáng tiếc Bá Lao chết, chúng ta lại không có chứng cứ." Nữ chưởng quỹ nghe vậy không khỏi thở dài.
Lúc này, Ngốc Ưng đột nhiên chen vào: "Thật ra... không nhất thiết phải có chứng cứ."
"Ý gì?"
"Lão thành chủ rất tin ta, tuy ta không thuyết phục được ông quyết định ứng phó con rể mình, nhưng giam lỏng Á Tư Đan mấy ngày ông ấy chắc vẫn miễn cưỡng chấp nhận. Làm vậy không giải quyết tận gốc vấn đề, nhưng ít nhất có thể làm rối kế hoạch hiện tại của Á Tư Đan. Để hắn không thể nắm quân đội bão cát sau 5 ngày nữa." Đề nghị của Ngốc Ưng khiến mắt nữ chưởng quỹ sáng lên. Quả nhiên, ngay cả một tờ giấy vụn cũng có ích, những kẻ lập dị như Ngốc Ưng cũng có tác dụng của mình.
Lục Cảnh không có ý kiến gì. Tuy thời gian đối với hắn không phải là vấn đề lớn, nhưng có người làm rối mắt Á Tư Đan cũng không tệ, còn hắn cũng có thể nhân cơ hội kiểm kê lại đồ đạc. Lục Cảnh cảm giác được, mình đã tiến gần đến chân tướng hơn bao giờ hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận