Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 57: Kim Câu sòng bạc

"Các hạ tìm lão hủ có chuyện gì không?" Một người bề ngoài bình thường, mặc đồ mộc mạc, chưa từng tự mình đặt cược ván nào, chỉ luôn đứng một bên xem náo nhiệt, lão đầu thấy Lục Cảnh đi về phía mình, chủ động lên tiếng hỏi."Lão tiên sinh có phải là đổ đầu kim bài của sòng bạc này không?"Đổ đầu kim bài là đổ đầu lợi hại nhất trong một sòng bạc, có hắn trấn giữ, người của Thiên Môn bình thường sẽ không dám đến sòng bạc tùy tiện kiếm chác, còn những đổ đầu khác trong sòng bạc thì phần lớn là đồ đệ của hắn.Lục Cảnh vừa nãy thấy một đổ đầu phụ trách chia bài ở bàn này đối với lão già rất cung kính, hơn nữa lúc chia bài luôn thỉnh thoảng liếc trộm về bên này, mặt khác, lão đầu kia đứng ở chỗ này lâu như vậy mà không cá cược gì, tay chân sòng bạc cũng không đến tìm hắn gây phiền phức.Lục Cảnh từ đó suy đoán ra thân phận của ông ta, nhưng không ngờ rằng phỏng đoán của hắn lại sai, lão đầu kia lắc đầu nói: "Ta không phải."Lục Cảnh ngạc nhiên: "Vậy ông là ai?""Ta là lão bản ở đây." Lão đầu thản nhiên nói."..."Lục Cảnh lại quan sát kỹ lão đầu kia từ đầu đến chân một lượt, sau đó hỏi: "Vậy kim câu của ông đâu?""Sao ta lại phải có kim câu?" Lão đầu kia hỏi ngược lại."Vì trong sòng bạc này ta không thấy kim câu, mà trong tình huống này, kim câu bình thường sẽ ở trên người lão bản.""Sòng bạc ta sở dĩ gọi kim câu, là vì trước đây ta thường đến sòng bạc kia mang tên đó, hơn nữa lão bản kia trên người cũng không có kim câu, chỉ có cái móc đồng, chính hắn gọi móc đồng là kim câu thôi.""Lúc đó ta không có nhiều tiền, một tháng cũng không chơi được mấy ván, chỉ có thể đứng bên cạnh xem cho đỡ ghiền, kết quả luôn bị tay chân sòng bạc đuổi đi."Thế là ta âm thầm thề, đợi đến khi có tiền, ta sẽ vào sòng bạc Kim Câu nhìn cho thỏa thích, nếu có người đuổi ta, ta sẽ ném một xâu tiền vào mặt hắn."Kết quả đến năm 40 tuổi, ta rốt cuộc kiếm được một khoản tiền lớn nhờ phi nghĩa, nhưng khi quay lại sòng bạc Kim Câu thì phát hiện chỗ đó đã hoang tàn, lão chủ hình như cũng chết rồi."Ta rất thất vọng, giống như mặc áo gấm đi ngoài đường lúc đêm hôm khuya khoắt vậy."Sau đó ta đến kinh thành lập nghiệp, dựa vào khoản tiền kia mà không ngừng cố gắng, kiếm được càng nhiều tiền hơn, nhưng trong lòng ta luôn có một khoảng trống không."Cho đến khi ta mua lại sòng bạc này từ chủ cũ và đổi tên, ta mới chữa lành được bệnh trong lòng bấy lâu."Lão đầu nói: "Hiện tại, ta muốn đứng ở đây bao lâu thì tùy, cũng không ai đuổi ta được nữa."Dừng một chút, ông ta lại nói: "Được rồi, chuyện xưa của ta đã kể xong, người trẻ tuổi, bây giờ đến lượt cậu nói chuyện của cậu.""Ta không có chuyện gì, ta tới để tìm người, tìm một gương mặt lạ gần đây mới xuất hiện trong sòng bạc."Lão đầu không vội trả lời, liếc nhìn Lục Cảnh nói: "Cậu là quan sai à?""Không phải.""Vậy tại sao ta phải nói cho cậu biết?"Tạ Lý Lý nghe vậy không hề sợ hãi mà còn lấy làm mừng, ưỡn ngực lên, vẻ mặt cứ như muốn nói với Lục Cảnh mau tới cầu ta đi.Kết quả Lục Cảnh vẫn liếc mắt không nhìn nàng, ngược lại mò trong ngực một lúc, cuối cùng lấy ra một viên xúc xắc mã não đưa cho lão đầu đối diện.Lục Cảnh cũng không chắc chắn viên xúc xắc này có tác dụng hay không.Dù sao, khi Tất phu nhân đưa cho hắn viên xúc xắc này, cũng nói là thứ này đã cũ, không biết còn bao nhiêu người trong giang hồ biết đến nó.Lão đầu kia lúc vừa nhận lấy viên xúc xắc mã não cũng không để ý lắm, cho đến khi cầm lên trước mắt nhìn kỹ một lúc sau, vẻ mặt ông ta mới dần biến đổi.Sau đó ông lại đưa viên xúc xắc mã não lên chỗ ngọn đèn xem xét tỉ mỉ một lượt, lúc này mới cảm thán: "Thiên Môn chí bảo, xúc xắc ngũ sắc, thì ra, không ngờ truyền thuyết lại là thật, ta, lão già này xem như hôm nay mở mang kiến thức."Nói xong, ông ta lại đưa trả viên xúc xắc mã não cho Lục Cảnh, hỏi: "Xin hỏi các hạ có phải họ Tất?"Lần này lại đến lượt Lục Cảnh lắc đầu nói: "Ta không họ Tất, nhưng sư phụ của ta đúng là họ Tất, mọi người đều gọi nàng là Tất phu nhân, chính nàng là người đưa cho ta viên xúc xắc mã não này.""Sư phụ cậu xem ra rất coi trọng cậu đấy, lại đưa cho cậu cả xúc xắc ngũ sắc truyền từ đời này sang đời khác của Tất gia, cầm viên xúc xắc này thì người của Thiên Môn đều sẽ phải nghe cậu sai khiến."Lão đầu kia nhìn Lục Cảnh với ánh mắt có chút kỳ lạ, "Ngài cũng là người của Thiên Môn sao?""Ta không phải," Lão đầu nói, "nhưng mà mặt mũi của người Tất gia luôn phải nể nang, với lại ta vừa đúng là đang bực mình vì một chuyện.""Chuyện gì?""Cậu vừa nãy hỏi ta là trong sòng bạc gần đây có gương mặt lạ nào hay không, ầy, cái thư sinh trẻ tuổi ở bàn thứ ba bên tay phải của cậu, ta nghi hắn gian lận, nhưng lại không có chứng cứ.""Hắn ngược lại thắng cũng không nhiều, với lại ngụy trang rất giỏi, thắng một ván thì lại thua đến ba bốn ván, mỗi ngày cùng lắm chỉ kiếm được khoảng một trăm lượng bạc.""Ta không để ý chút tiền đó, chỉ là khó chịu vì có kẻ giở trò trước mặt mà ta không có cách nào bắt hắn.""Ta lo trong sòng bạc ta đổ đầu không đủ nhạy bén, còn đặc biệt mời đổ đầu kim bài của Như Ý phường sang, nhưng cũng không nhìn ra được gì, cậu đến vừa đúng, cậu là người Tất gia, có lẽ có thể nhìn thấu được thủ đoạn gian lận của hắn."Lục Cảnh theo hướng lão đầu chỉ nhìn, quả nhiên thấy một thư sinh trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, đang ngồi chơi xúc xắc ở một cái bàn.Hắn chơi trò đoán lớn nhỏ đơn giản nhất, giống như những khách đổ khác trên bàn, đều đang nhìn chằm chằm vào tay của đổ đầu đang lắc xúc xắc.Lục Cảnh nhưng không vội hành động, mà lại hỏi: "Còn có người khác nữa không?""Cậu hỏi người của Thiên Môn hay là những gương mặt lạ mới xuất hiện, cái trước thì tạm thời không có, cái sau thì thật sự rất nhiều, nơi này là Lâm Thiên phủ, sòng bạc của ta cũng mở cửa làm ăn."Có người ở đây tán gia bại sản rồi không quay lại, thì cũng có người mới đến thay thế, bằng không thì ta biết đi đâu mà kiếm tiền?""Ta muốn tìm một đám quái nhân, giống như tên thư sinh kia, trên người bọn hắn... đều có chỗ không giống với người bình thường.""Chỗ không giống nhau cụ thể là gì?""Thôi đi, hay là để ta tự đi hỏi vậy."Lục Cảnh nói xong liền chắp tay cảm tạ lão đầu, sau đó đi về phía tên thư sinh trẻ tuổi.Tên kia lúc này dồn hết sự chú ý vào những viên xúc xắc, không hề nhận thấy có người đang đến gần, nhưng khi Lục Cảnh tiến đến gần chỗ hắn khoảng mười bước, vẻ mặt của tên thư sinh trẻ tuổi chợt lộ vẻ kinh hãi, rồi không quan tâm có trúng hay không nữa.Hắn cứ vậy đứng lên, cắm đầu chạy về phía hậu trường của sòng bạc.Nhưng hắn chỉ kịp phóng ra hai bước, một bàn tay đã túm được lấy, sau đó lưng còn bị một luồng duệ khí lạnh lẽo đè lên."Đồng bọn của ngươi đâu, ở đâu?" Lục Cảnh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận