Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 443: Kẻ tàn nhẫn

"Ngươi đã giết rất nhiều người rồi sao?" Lục Cảnh nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên," nam hài nhi kiêu ngạo nói, "Ngươi thấy đạo bào trên người bản đại gia không, chính là từ một lão đạo cướp được đó, tên kia không giống ngươi, hắn rất nghe lời, bảo gì làm nấy, nhưng vẫn bị ta một đao đâm ngay ngực."
"Còn có một tiểu nương tử, sinh ra đã rất xinh đẹp, nghe nói là con gái của một nhà giàu trong thành, đáng tiếc ta mới ngủ với nàng được mấy ngày, đã bị nhị đương gia cướp đi rồi."
"Ngươi không tức giận sao?" Lục Cảnh hiếu kỳ nói.
"Cái gì?"
"Nữ nhân của ngươi bị nhị đương gia cướp đi."
"Chuyện này có gì đáng tức giận, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo mà, huống chi nhị đương gia mạnh hơn ta, đồ của ta đương nhiên là của hắn, giống như bản đại gia mạnh hơn ngươi, đồ của ngươi tự nhiên cũng là của ta thôi."
"Quả là rộng lượng!" Lục Cảnh giơ ngón tay cái lên.
Nam hài nhi được khen thì rất đắc ý, nói tiếp: "Muốn trách thì trách ngươi không may thôi, ở yên trong thành không chịu, cứ phải chạy đến đây loanh quanh làm gì, để rồi lọt vào tay bản đại gia."
"Ta không phải loanh quanh ở đây," Lục Cảnh vung vẩy cuốc trong tay, "Ta là đến khai hoang."
"Khai hoang? Ở đây?"
Nam hài nhi đột nhiên cười phá lên, "Ngươi tên này, chắc không phải ngốc đến mức nghĩ đất ở đây không có chủ chứ?"
"Dĩ nhiên là không có, ta chính là chủ nhân của mảnh đất này."
Tiếng cười của nam hài nhi đột ngột dừng lại.
Một lát sau hắn lại quát, "Ngươi nói cái gì vớ vẩn, phàm là hỏi thăm một chút ở gần đây, thì biết đây là địa giới của nhà ai rồi."
"Nhưng mà ta có giấy tờ mua bán đất." Lục Cảnh tạm thời bỏ cuốc và xẻng sang một bên, rồi lấy từ trong ngực ra một trang giấy.
Nam hài nhi không biết chữ, không nhận ra trên đó viết gì, nhưng không sao, dù đó có là giấy tờ mua bán đất thì cũng không vội.
Bởi vì từ khi Vũ Châu bắt đầu náo động, nắm đấm và đao kiếm ở trên địa giới này còn có tác dụng hơn cả giấy tờ mua bán đất.
Nhưng mắt hắn đảo một vòng, vẫn nói với Lục Cảnh: "Vậy cái đó có thật là giấy tờ mua bán đất không? Ngươi ở xa ta quá, ta nhìn không rõ."
"Vậy ngươi sang đây mà xem." Lục Cảnh thản nhiên nói.
Nam hài nhi nghe vậy thật sự đi về phía Lục Cảnh, đợi hắn đến trước mặt Lục Cảnh, rướn cổ ra như muốn nhìn rõ trên giấy viết cái gì, nhưng tay còn lại hắn đang cầm con dao bổ củi được rèn rất sắc, lại hung hăng vung về phía sườn trái Lục Cảnh!
Trước mắt, nam nhân này không hề phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, điều này khiến nam hài trong lòng mừng thầm.
Đắc thủ!
Lưỡi dao như chẻ tre dễ dàng rạch nát quần áo của Lục Cảnh, nhưng ngay sau đó, tiểu nam hài lại nghe được một tiếng kim loại va vào nhau!
Hắn cảm thấy thứ mình chém trúng rõ ràng không phải là thân thể người, mà giống như một cái cột sắt.
Lực phản chấn từ một bên khác truyền đến khiến con dao bổ củi trong tay hắn lập tức văng ra ngoài.
Mà ngoài phản chấn, còn có một luồng nhiệt cũng thừa cơ chui vào trong người hắn, làm hắn tái mặt, rồi nôn ra một ngụm máu tươi.
Lục Cảnh hơi nghiêng người, tránh chỗ máu tươi kia, rồi hỏi, "Ngươi xem xong chưa?"
Nam hài nhi trực giác thấy ngực khó chịu, hô hấp cũng trở nên khó khăn, căn bản không nói được lời nào.
Còn người đối diện thì đã cất tấm giấy mua bán đất, nói tiếp: "Xem xong rồi thì dẫn ta đi gặp trại chủ của các ngươi đi."
Nói xong hắn vỗ vai nam hài nhi, người sau cảm giác thân thể chợt nhẹ, lần nữa khôi phục hành động.
Bất quá khi nhìn lại Lục Cảnh, trong mắt hắn chỉ còn sự sợ hãi.
Nam hài nhi biết lần này mình đã đụng phải tảng sắt, vừa rồi thứ đã đi vào người hắn rõ ràng là nội lực trong truyền thuyết, nói cách khác người đứng trước mặt hắn lúc này là cao thủ võ lâm.
Nghĩ đến đây, nam hài nhi lập tức lùi lại ba bước, rồi ngồi bệt xuống đất.
Tiếp theo lại quỳ hai đầu gối xuống đất, vừa dập đầu lia lịa, vừa khóc nói, "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, bản... không, tiểu nhân vào rừng làm cướp hoàn toàn là bị ép."
"Cha mẹ ta chết sớm, ta vốn là một tên ăn mày trong thành, sau này gặp đại hạn, không có cơm ăn, chỉ có thể chạy ra thành, kết quả lại đụng phải đại đương gia... không, là bọn phỉ nhân này, vì để sống ta chỉ có thể bị ép gia nhập bọn chúng."
"Có thật vậy không, nhưng ta thấy ngươi làm thổ phỉ vẫn rất vui vẻ mà, chẳng phải ngươi nói dao của ngươi đã dính không ít máu tươi của người sao, còn giết lão đạo, ngủ với tiểu thư của một gia đình trong thành." Lục Cảnh thản nhiên nói.
"Ta nói vậy cũng là chém gió, ta chưa từng giết ai." Nam hài nhi vội nói, "Lão đạo kia là tam đương gia giết, rồi cho ta quần áo, còn tiểu nương tử kia, ta cũng không ngủ với, là đậu hũ ca kể cho ta nghe, khăn tay này trên cổ ta, cũng không phải của nàng, mà ta nhặt được ở trong thôn."
"Có điều một đao kia vừa nãy của ngươi đúng là đã chém lên người ta, còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, coi như tất cả những gì ngươi vừa nói đều là giả, chỉ cần để ngươi lớn lên, những chuyện kia một ngày nào đó cũng sẽ thành sự thật."
"Không, không, không, từ hôm nay trở đi ta nhất định sẽ cải tà quy chính, làm người tốt, van cầu ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta." Nam hài nhi nghe vậy thì khẩn trương, không ngừng dập đầu.
Lục Cảnh nghe xong thì cười, "Tiểu tử ngươi cái này chẳng phải là bộ mặt của bọn thổ phỉ sao, ai có nắm đấm lớn hơn thì nghe theo người đó, ngươi làm người tốt cũng chỉ là vì ta mạnh hơn thôi."
"..."
Nam hài nhi nhất thời không biết nói gì nữa.
Bất quá Lục Cảnh đúng là không có lập tức động thủ với hắn, ngược lại chỉ vào cái xẻng và cuốc dưới chân: "Ngươi vận may không tệ, ta đang cần người dẫn đường, cho nên trước sẽ không giết ngươi, cầm mấy thứ này lên, dẫn ta đến trại của các ngươi tìm đại đương gia, ta có chuyện muốn nói với hắn."
Nam hài nhi nghe xong thì tim rụng rời, dù tạm thời thoát được một kiếp, nhưng vừa nghĩ đến việc phải dẫn chủ nhân mới đi gặp chủ nhân cũ, hắn lại càng thêm lo lắng.
Dù sao đã làm thổ phỉ lâu như vậy, uy phong của mấy vị đương gia đã khắc sâu trong xương cốt hắn.
Có thể nếu nói phải làm người tốt thì hắn cũng không dám cự tuyệt Lục Cảnh, dù sao Lục Cảnh đang ở trước mắt, nếu thật muốn giết hắn thì hắn không sống được một khắc nào, nên cân nhắc mãi, hắn vẫn đứng về phe người tốt, mang theo Lục Cảnh hướng lên núi đi.
Bất quá trên đường đi, hắn vẫn không quên nhắc nhở Lục Cảnh: "Đại hiệp, chúng ta có nên tìm thêm người hỗ trợ không, đại đương gia, nhị đương gia và cả tứ đương gia của Thanh Long trại đều là cao thủ võ lâm như ngài đó."
Lục Cảnh nghe vậy thì cười như không cười nhìn hắn một cái: "Sao, ngươi sợ?"
Nam hài nhi rùng mình một cái, nhưng vẫn cố nói: "Ta, ta không sợ, chỉ là hơi lo cho an nguy của lão nhân gia ngài."
"Không ngờ ngươi cũng biết quan tâm," Lục Cảnh cười nói, "Không sao, ta sẽ nói đạo lý với bọn chúng, để chúng cũng làm người tốt với ngươi, cho nên đến lúc đó ngươi cũng phải thể hiện tốt một chút, làm gương cho bọn chúng."
Nam hài nhi miệng đắng ngắt, hắn đã hình dung ra cảnh tượng khi gặp đại đương gia, nhị đương gia rồi, bọn họ nhất định sẽ chém hắn tên phản đồ này.
Bất quá chuyện này cũng không trách hắn được, hắn cũng không nghĩ rằng mình ở dưới núi trông coi, kiếm dê béo, lại xui xẻo như vậy, đụng phải kẻ tàn nhẫn như Lục Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận