Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 75: Người hái thuốc

Chương 75: Người hái thuốc
Quay trở lại? Lục Cảnh giật mình.
Đích xác, trong nham động to lớn này nơi duy nhất có thể gọi là động thiên chính là cái cửa vào hai người lúc nãy đi vào, nhưng nếu đường cũ quay về, chẳng phải là tương đương với việc trở lại điểm xuất phát?
Bất quá Lục Cảnh nghĩ một chút, trước mắt bọn hắn dường như không có lựa chọn nào tốt hơn. Cho dù có thể qua bờ bên kia vách đá bằng cách vượt sông ngầm trước mặt, Lục Cảnh cũng không nghĩ rằng con chim non kia có thể nhịn thở được lâu như vậy.
Vì vậy, chỉ hơi do dự một chút, hắn quyết định nghe theo lời Hạ Hòe quay trở lại xem sao. Lần này vì không cần để ý xung quanh nữa mà tìm kiếm chỗ chim non đáp xuống, hai người trực tiếp thi triển khinh công, chạy đua với thời gian trước khi bó đuốc thứ hai, thứ ba cháy hết, rồi trở về cửa hang lúc trước.
Có lẽ vì chỉ mới rời đi chưa đầy một canh giờ, nên cửa hang vẫn không có gì khác biệt so với trước kia. Chỉ là trên bầu trời lất phất mưa phùn khiến vách núi xa xa trông càng thêm xanh tươi.
Nhưng điều khiến Lục Cảnh và Hạ Hòe cảm thấy bất ngờ là ngoài cửa hang không thấy bóng dáng Dương Đào đâu. Có lẽ hắn đi tránh mưa?
Hạ Hòe và Lục Cảnh thử gọi vài tiếng tên Dương Đào, nhưng ngoài hang không ai đáp lại. Theo tính cách của Dương Đào, chuyện gì đã hứa, hắn sẽ cố gắng hết sức hoàn thành. Hắn đã đáp ứng trông coi cửa hang cho hai người, cho dù nước sông dâng cao đến ngực, hắn cũng sẽ không rời đi.
Cho nên, Lục Cảnh rất khó tưởng tượng, trong khoảng thời gian hai người vào hang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Dương Đào biến mất. Ngoài ra, hắn còn chú ý đến, tổ chim trên vách đá cùng chim sơn ca xám cũng biến mất cùng Dương Đào.
Lục Cảnh vừa động tâm, nghĩ đến một khả năng. Đưa tay ngăn Hạ Hòe lại khi nàng định đi tìm Dương Đào. Đúng lúc đó, một giọng nam xa lạ từ bên ngoài vang lên, "A, các ngươi là người từ bên kia tới sao?"
Cùng với giọng nói đó, từ trong bụi cây gần đó vang lên tiếng sột soạt. Sau đó, một người đàn ông đội mũ rộng vành, mặc áo tơi, lưng đeo giỏ trúc, bên hông đeo liềm hái thuốc bước ra từ phía sau cây.
Thấy Lục Cảnh và Hạ Hòe không trả lời, hắn cười nói, "Hai người hẳn là đệ tử thư viện nhỉ, đừng lo lắng, Biệt Hữu Động Thiên tuy thần bí nhưng không phải nơi đáng sợ gì. Việc thư viện không cho phép người mới năm nhất bước vào cũng không phải vì nơi đây nguy hiểm..."
Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại, lộ vẻ suy tư, rồi bấm đốt ngón tay tính toán, hơi kinh ngạc nói, "Không đúng, các ngươi hẳn là vừa mới vào thư viện không lâu nhỉ, không để ý lệnh cấm mà chạy tới, ngược lại rất có gan đó."
Lục Cảnh và Hạ Hòe nhìn nhau, sau đó chắp tay nói, "Hai ta không phải là hạng người không coi quy củ thư viện ra gì, chỉ là vì được người... không đúng, là được chim nhờ vả, vào hang tìm lại ấu tử của nó."
"À, các ngươi đang tìm con chim nhỏ không có lông kia." Người hái thuốc giật mình.
"Các hạ thấy nó sao?" Lục Cảnh nghe vậy tinh thần phấn chấn.
"Thấy chứ," người hái thuốc gật đầu, "Con chim nhỏ không có lông kia có vẻ giống như các ngươi, từ bên kia tới đây, nhưng khác với các ngươi, có lẽ nó không tự nguyện đến, mà là vô tình xông vào Biệt Hữu Động Thiên."
Người hái thuốc nói xong lại hỏi Lục Cảnh và Hạ Hòe, "Tổ của nó có phải ở trong hang cách đây khoảng mười trượng không?"
Lục Cảnh gật đầu, "Không sai."
"Ha ha, vậy thì dễ hiểu rồi, cặp song thân vô trách nhiệm của nó xây tổ đúng ngay ranh giới có hiệu lực của Biệt Hữu Động Thiên." Người hái thuốc vừa nói vừa liếc nhìn vào trong hang.
Nơi hắn nhìn đúng vào vị trí con chim sơn ca xám trước đây xây tổ, rồi hắn lại chuyển mắt xuống một bụi cỏ phía dưới, diễn tả lại tình hình lúc đó.
"Một cơn gió lớn thổi qua, khiến cái gia hỏa đáng thương kia từ trong tổ rơi ra ngoài, may mắn là nó không bị rơi chết mà rớt xuống một bụi cỏ mềm mại."
"Sau đó, nó cố gắng giãy dụa muốn quay về tổ trên vách đá, nhưng không ngờ Biệt Hữu Động Thiên đã phát huy tác dụng với nó, nó càng bò càng bò, vẫn không thể tìm được nhà."
"Cũng may ta đúng lúc đang hái thuốc ngoài hang, phát hiện ra nó, nên nhờ con gái mang nó về thôn. Các ngươi đến muộn một bước, nhưng nếu muốn đưa nó về với cha mẹ, có thể đi cùng ta về thôn, chỉ là..."
Người hái thuốc nói đến đây đột ngột im bặt, sau đó lại cười cười, "Còn chưa biết hai vị xưng hô thế nào?"
"À, ta gọi Hạ Cảnh, nàng gọi Lục Hòe." Tuy đối phương từ đầu đến giờ tỏ ra thân thiện, lại biết một chút về ti thiên giám và thư viện, nhưng Lục Cảnh vẫn cẩn thận, không cho người hái thuốc đột nhiên xuất hiện này biết tên thật của mình.
Còn Hạ Hòe nghe hai cái tên này, không biết nghĩ tới cái gì, mặt không kìm được đỏ lên.
Người hái thuốc rất hứng thú quan sát hai người, rồi nói tiếp, "Hai người định đứng trong hang núi đó cả đời sao?"
"À, còn chưa biết quý danh của các hạ?" Lục Cảnh hỏi.
"Ta họ Tỉnh, tên một chữ Hướng, các ngươi có thể gọi ta là Tỉnh đại ca." Người hái thuốc rất sảng khoái báo tên mình.
"Không biết Tỉnh đại ca có thể giải đáp thắc mắc cho chúng ta được không, nơi này rốt cuộc là sao vậy?"
"Chắc các ngươi cũng đoán được phần nào rồi, phải không? Cái gọi là Biệt Hữu Động Thiên, chính là nơi ta đang đứng đây. Cách để vào rất đặc biệt, các ngươi phải đi vào trong hang, ít nhất là mười mấy trượng, sau đó lại quay đầu ra, đó là đến Biệt Hữu Động Thiên."
Tỉnh Hướng dường như đoán được hai người đang nghĩ gì, liền lắc đầu, "Vô dụng thôi, các ngươi thấy cửa hang đó, cho dù không ra ngoài thì nó cũng không còn ở bên kia nữa. Mà muốn quay về cũng đơn giản, chỉ cần đi đúng quy trình lại một lần là có thể về thư viện, nhưng lần sau trước khi mặt trời mọc thì cách này sẽ hết hiệu nghiệm, không tin các ngươi có thể thử."
Lục Cảnh nghe vậy bèn thử một lần, phát hiện quả thật như lời Tỉnh Hướng nói, không thể quay lại thư viện được nữa.
Sau đó, Tỉnh Hướng liếc nhìn sắc trời rồi nói, "Thôi, cách quay về ta đã nói cho các ngươi rồi, giờ mặt trời sắp xuống núi, ta cũng phải về thôn, các ngươi định về cùng ta, hay là ở lại đây qua đêm?"
"Nếu không làm phiền thì chúng ta có thể tá túc một đêm trong thôn được không?" Lục Cảnh rất nhanh đưa ra quyết định.
Hắn không quên mục đích mình đến đây, nếu đơn thuần chỉ là tá túc thì thôi, muốn tìm lại con chim non, đi theo người hái thuốc tên Tỉnh Hướng này về thôn là việc bắt buộc.
Thế là Lục Cảnh không còn do dự nữa, cùng Hạ Hòe ra khỏi hang.
"Không có gì phiền hay không phiền, người trong thôn vốn rất hiếu khách, với lại người thư viện tới đây cũng không ít, mọi người sớm không còn ngạc nhiên nữa." Tỉnh Hướng nghe vậy cũng cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận