Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 32: Đừng, cũng không dám

Sự tình xảy ra trong ngôi miếu đổ nát kia, Hạ Hòe đều nhìn thấy cả, cho nên Lục Cảnh cũng không giấu giếm, dứt khoát nói:
"Ta trước kia đều bận, ách... Suy nghĩ nội công, còn chưa kịp học chiêu thức gì, sư phụ có việc đi ra ngoài cũng không biết khi nào mới có thể trở về, ta muốn học trước một chút chiêu thức tự vệ, chỗ ngươi có cái gì võ công ta có thể học không?"
Nhưng Hạ Hòe nghe vậy lại lộ ra vẻ khó xử hiếm thấy:
"Ta biết rất nhiều kiếm pháp, cũng rất sẵn lòng dạy ngươi, nhưng mà sư môn có quy định, tất cả kiếm pháp đều không được truyền ra ngoài."
Lục Cảnh đối với đáp án này ngược lại cũng không thấy lạ, Chương Tam Phong lúc trước thu hắn vào môn đã từng bắt hắn phát lời thề tương tự, trừ phi hắn đứng ra nhận đồ đệ, nếu không không cho phép truyền võ học của bản môn cho người khác, chứ đừng nói đến những môn công phu độc môn của các đại môn phái kia, Tiểu Kim Cương Kình trong giang hồ đã được truyền bá rộng rãi rồi.
Lục Cảnh ban đầu cũng chỉ là thuận miệng hỏi thử, không kỳ vọng quá lớn, nhưng không ngờ sau đó Hạ Hòe lại nói: "Ngươi đừng vội, chỉ cần không phải các võ công trong môn phái thì không có quy củ này, đại sư huynh của ta hai năm nay vẫn luôn đi lại giang hồ, trên người hắn chắc chắn có các bí tịch võ công khác, đợi gặp được hắn ta sẽ giúp ngươi xin, chỉ là... có lẽ không lợi hại bằng võ công của môn phái thôi."
"Không sao đâu, có là được rồi." Lục Cảnh hiện tại việc cấp bách là trước tìm phương pháp đem nội công trong đan điền dùng hết đúng thời hạn, sau đó tăng thêm một kỹ năng chủ động tấn công trên bảng giao diện cho mình, để khỏi mỗi lần gặp địch đều chỉ có thể một đường bị động.
Cho nên hắn cũng không kén chọn, về phần những võ học lợi hại hơn kia, đương nhiên hắn cũng rất muốn, nhưng cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, trước cứ bảo đảm mình có thể sử dụng, sau đó sẽ tính tiếp.
"Còn có khinh công, nếu có thể thì cũng giúp ta xin một phần đi." Lục Cảnh lại bổ sung, hắn cũng đã chịu đủ đôi chân ngắn của mình rồi, muốn đánh thắng người khác, ít nhất phải đuổi theo kịp, mà một môn khinh công tốt cũng có thể tăng cơ hội bảo toàn mạng khi xông pha giang hồ.
Ví dụ như sư phụ hắn Chương Tam Phong chính là một ví dụ rất tốt.
"Không vấn đề." Hạ Hòe đáp ứng rất thẳng thắn.
Nếu như người khác trong võ lâm nghe được đối thoại của hai người, chắc sẽ trợn mắt há hốc mồm, bí tịch võ công cho dù chỉ là một bản tùy tiện thôi cũng rất trân quý, trên thực tế rất nhiều vụ chém giết trong giang hồ đều vì bí tịch mà ra, cũng như chuyện lần này của Thanh Trúc bang, đã thu hút rất nhiều người trong giang hồ đến Ổ Giang thành, có thể gọi là một lần thịnh hội võ lâm.
Mà cho dù là võ công hơi kém một chút, trừ phi ngươi bái sư, nếu không cũng rất khó học được, Lục Cảnh là do mới vào giang hồ, đối với chuyện này chỉ có khái niệm mơ hồ.
Hắn biết rõ võ học khó có được, nhưng không biết những đệ tử của đại môn phái như Hạ Hòe, liệu việc có được một môn võ học ngoại môn có khó khăn như hắn không, kết quả thấy Hạ Hòe dễ dàng đồng ý, cũng có chút bị lừa bịp.
Về phần Hạ Hòe, nàng mặc dù lần đầu xuống núi, đúng là không coi trọng phần lớn võ công ngoại môn, nhưng nàng vẫn biết giá trị cơ bản của võ học, chỉ là lúc trước ở ngôi miếu đổ nát này Lục Cảnh đã cứu nàng một lần, sau đó lại kịp thời mang nàng bị thương đi tìm lang trung, nàng cũng muốn làm chút gì đó để báo đáp.
Khó có được là Lục Cảnh vừa vặn cần đồ, nàng cũng liền nhất nhất đáp ứng.
Lục Cảnh nhận được lời hứa của Hạ Hòe, trong lòng an tâm hơn chút, cũng có hi vọng, nhưng hi vọng dù sao cũng là chuyện tương lai, nhìn trời sắp tối rồi, một ngày mới lại sắp đến, hắn phải tiêu hao đan điền trước khi nội lực tăng lên lần nữa.
Kế hoạch ban đầu của Lục Cảnh là dùng một ngày để làm thí nghiệm, kết quả thí nghiệm vừa bắt đầu đã bị người khác cắt ngang, bất quá mất cái này lại được cái kia, liên tiếp nghênh chiến năm hiệp, khiến nội lực trong đan điền của hắn bị tiêu hao... một phần tư.
Khoan đã, chẳng phải là quá vô lý sao?
Lúc này Lục Cảnh cũng nhận ra có chút không đúng, trình độ của mình chẳng phải cũng chỉ là tam lưu đỉnh phong thôi sao? Sao một hơi lại có thể nghênh chiến với năm cao thủ tam lưu, hơn nữa còn đánh ngã bốn tên trong đó, mà vẫn còn dư nhiều nội lực thế kia, không khoa học chút nào!
Sau đó hắn lại nghĩ tới cái "đứng" ở lầu hai quán trà trước đó với Tần tiểu đầu, còn có việc tiếp hai quyền của Phương Tử Kinh, đến lúc này Lục Cảnh mới ý thức được một vài chuyện.
Lúc đó hắn một huyệt chưa thông đã có thể bắn ngược hai người trong võ lâm đến thổ huyết, như vậy thì lượng nội lực tồn trong đan điền của hắn căn bản không thể dùng phương pháp thông thường để tính được, nghĩ đến đây, trán Lục Cảnh lại toát mồ hôi lạnh, "ba" một tiếng đứng bật dậy khỏi ghế.
Hạ Hòe bên cạnh thấy thế ân cần hỏi: "Sao vậy?"
"Nên, nên luyện công." Miệng Lục Cảnh đắng ngắt.
Hạ Hòe nghe vậy trong mắt tràn đầy vẻ kính nể: "Lục thiếu hiệp siêng năng như vậy quả là rất hiếm có, không trách tuổi còn trẻ đã tu được một thân nội công lợi hại, đợi một thời gian nữa chắc chắn có thể bước vào hàng nhất lưu giang hồ."
"Đừng, không dám đâu." Lục Cảnh vội xua tay: "Hiện tại vậy là tốt rồi."
Nói xong hắn không để ý đến vẻ nghi ngờ trên mặt Hạ Hòe mà đứng dậy ra khỏi phòng.
Đi tới trước nhà tranh, Lục Cảnh nhìn xung quanh, thấy một cái vò cao cỡ nửa người, bên trong đựng đầy một lọ nước muối, còn ngâm thứ gì đó không biết, Lục Cảnh thừa dịp không có ai, đi qua hai tay ôm lấy cái hũ lớn kia nâng lên.
Theo cánh tay hắn phát lực, trong đan điền cũng trào ra một dòng nước ấm.
Chiếc hũ vốn nặng nề lập tức trở nên nhẹ hơn không ít, Lục Cảnh ôm vò, lén lút chạy ra sau nhà tranh, trước tiên thử chạy nửa vòng, cảm thụ tốc độ tiêu hao nội lực, sau đó lại thử dùng một tay chặn đáy vò, sau đó thu hồi một ngón tay, cảm thụ thử, rồi lại lui thêm một ngón, ba ngón tay còn lại cơ bản là giới hạn của hắn hiện tại.
Chiếc hũ lớn kia cùng những đồ bên trong chắc là hơn 200 cân, nếu không có nội lực thì ngón tay Lục Cảnh đã sớm gãy xương, nhưng hiện tại thì hắn cảm nhận được cơ bắp đang ở ranh giới bị xé rách, còn nội lực trong cơ thể thì không ngừng bổ sung cho ba ngón tay kia.
Đây là thứ Lục Cảnh nghiên cứu được khi trạch trong nhà suốt mười ngày trước đó, hắn phát hiện khi cơ thể mình đến giới hạn thì tốc độ tiêu hao nội lực lại nhanh hơn bình thường một chút, cũng như hiện tại, hắn dùng ba ngón tay chống chiếc vò, thì tốc độ tiêu hao nội lực lại nhanh hơn khi ôm nó, đương nhiên so với lượng nội lực còn lại trong đan điền, tốc độ vẫn không khả quan cho lắm.
Nhưng hiện tại Lục Cảnh cũng không còn cách nào khác, tiêu hao được một chút nào thì hay một chút đó vậy.
Ngoài ra, hắn còn phát hiện, những vùng cơ bắp được phục hồi dường như dẻo dai và mạnh mẽ hơn trước mấy phần, điều này lại cho hắn một cách tu luyện mới, có lẽ tương lai mình có thể thử tập luyện ngạnh công gì đó, nói không chừng tiêu hao nội lực sẽ có hiệu quả kỳ diệu.
Đáng tiếc chuyện này so với khinh công và chiêu thức hắn đang mong muốn còn xa vời lắm.
Lục Cảnh vừa đổi ngón tay nâng vò, vừa nghe thấy trước nhà tranh vọng lại tiếng gào của Cổ lang trung: "Tên hỗn đản nào lại dám trộm dưa muối của lão phu?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận