Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 263: Thu về giá vé

Chương 263: Thu hồi vốn
Lệ Phi Long trong lòng vừa kinh sợ vừa giận dữ.
Hắn bị Lục Cảnh nắm chặt trong tay, liều mạng chống cự lại nội lực truyền đến từ lòng bàn tay đối phương, cảm giác nội tức trong đan điền của mình đang giảm đi với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Thiếu niên trước mắt quả nhiên tu luyện Tiểu Kim Cương Kình nát nhất phố lớn như trong truyền thuyết, nhưng nội công của hắn lại thâm hậu vượt xa Lệ Phi Long tưởng tượng. Rõ ràng hai người đều là nhất lưu cao thủ, mà Lục Cảnh lại vừa mới trải qua mấy trận ác chiến, nhưng bây giờ xem ra Lệ Phi Long ngược lại giống như người sắp dầu hết đèn tắt hơn. Thêm vào đám hoạn quan Tịnh Tự Vệ kia cứ múa may binh khí xung quanh hắn, trông có vẻ như lúc nào cũng có thể khoét một miếng thịt trên người hắn xuống, Lệ Phi Long bây giờ hối hận vô cùng. Sớm biết Lục Cảnh này mạnh như vậy, hắn đã không tham gia vào náo nhiệt này, coi như có đến tham gia náo nhiệt cũng không chơi trò đánh lén, dù là đóng vững đánh chắc, cho dù nội lực không bằng đối phương cũng không đến nỗi bại thảm hại và triệt để như vậy. Đằng này, hắn lại chọn con đường mà bản thân cho là ổn thỏa nhất, kết quả không những danh tiếng bị quét rác, còn bị đánh lén ra một thân nội thương, trực tiếp khiến hắn rơi vào thế bị động, bị Lục Cảnh một phát bắt được, chịu tử hình trước mặt mọi người. Phải biết vì lấy lòng Tịnh Tự Vệ, Thiên Long bang lần này đã phái không ít người đến giúp đỡ. Bây giờ, nhóm người này đầu tiên là chứng kiến cao thủ trong môn và Từ hộ pháp lần lượt bị Lục Cảnh đánh trọng thương, tiếp đó lại nhìn thấy môn chủ của mình bị Lục Cảnh chế trụ bằng một chiêu, túm trong tay vung qua vung lại, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ kinh hãi.
Lệ Phi Long hiện tại chỉ mong nội lực của Lục Cảnh có thể sớm cạn kiệt, hoặc là Tịnh Tự Vệ kia mạnh mẽ một chút, nhanh chóng bắt Lục Cảnh lại. Chỉ tiếc cả hai tình huống trên đều không xảy ra. Sau khi bắt được Lệ Phi Long, kẻ có công suất tiêu thụ điện lớn này, Lục Cảnh liền một hơi thu phát trọn vẹn ba thành nội lực, đến khi hút hết giọt nội lực cuối cùng trong đan điền của Lệ Phi Long, lúc này mới hài lòng tung một chưởng, ném hắn về phía một Tịnh Tự Vệ ở đối diện. Tiếp đó, Lục Cảnh cũng theo sát phía sau Lệ Phi Long, phóng về phía tên hoạn quan kia. Hắn ta hơi do dự, với thân pháp quỷ mị của hắn thì có thể né tránh Lệ Phi Long đang bay đến, nhưng làm như vậy thì hắn cũng sẽ mất tiên cơ, không chừng lại để Lục Cảnh trốn thoát. Không sai, cho đến giờ phút này, đám Tịnh Tự Vệ vẫn đánh giá thấp tu vi nội công của Lục Cảnh, hay nói đúng hơn là bọn chúng đã đánh giá quá cao tiêu chuẩn nội lực của Lệ Phi Long. Dù sao, tuổi tác của Lục Cảnh thực sự quá mức lừa người, mà Lệ Phi Long lại là cao thủ thành danh đã lâu trong giới giang hồ. Đám Tịnh Tự Vệ cảm thấy hai người giao đấu, Lục Cảnh coi như có hơi chiếm thế thượng phong, hẳn là cũng đã hao tổn bảy tám phần, lúc này hắn ném Lệ Phi Long ra, rõ ràng là dấu hiệu muốn bỏ chạy.
Cho nên tên hoạn quan Tịnh Tự Vệ kia chỉ hơi do dự một chút, trong mắt liền lộ ra vẻ tàn nhẫn. Bọn họ là người của Tịnh Tự Vệ, với bọn họ thì hoàn thành công việc luôn được đặt ở vị trí số một, bọn họ ngay cả tính mạng của mình cũng không để ý, huống chi là người khác. Cho nên, cuối cùng hắn không tránh ra, mà ngược lại đấm một quyền vào ngực Lệ Phi Long, đánh hắn ngược về phía Lục Cảnh, cản đường đi của Lục Cảnh. Lệ Phi Long trúng quyền lập tức hét thảm một tiếng. Đan điền của hắn hiện tại một chút nội lực cũng không còn, tự nhiên cũng không thể nào thúc động chân khí hộ thể, một quyền này hắn đã lĩnh đủ. Xương ngực trực tiếp bị đánh gãy tận mấy cái, cắm vào lá phổi, nhưng càng nguy hiểm hơn là tâm mạch của hắn cũng bị một luồng nội lực âm nhu đến cực điểm xâm nhập, sau đó hung hăng xoắn nát, mắt thấy là không sống nổi.
Sau khi ra tay, tên hoạn quan kia cũng ngây người ra, tựa hồ không nghĩ tới môn chủ Thiên Long Môn đường đường lại không chịu nổi đánh đến như vậy. Nhưng lúc này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, bởi vì Lục Cảnh đã tránh được thân thể Lệ Phi Long, cùng mấy tên hoạn quan khác lại tiếp tục chiến đấu, lần này Lục Cảnh không hề nương tay. Nội lực của hắn đã tiêu hao gần hết, ba thành còn lại nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn. Để phòng ngừa sau này lại xuất hiện những chuyện rắc rối, Lục Cảnh cũng không có ý định phải dốc hết nội lực, mà khi hắn nghiêm túc, những hoạn quan Tịnh Tự Vệ kia cũng bắt đầu cảm thấy áp lực, tiếp đó trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Biểu hiện của Lục Cảnh căn bản không giống một người vừa trải qua những trận khổ chiến liên miên, côn sắt trong tay hắn vung vẩy quả thật vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa về sau còn dùng cả cước pháp Phong Vân Biến. Một tên hoạn quan vì không kịp trở tay đã bị hắn đá trúng bụng dưới, lập tức quỳ rạp xuống sàn thuyền, mồ hôi lạnh ứa ra, thử nhiều lần vẫn không thể bò dậy nổi. Những hoạn quan còn lại cũng gấp gáp, từng người đều bỏ phòng ngự, hung hãn không sợ chết nhào về phía Lục Cảnh, sử dụng đều là những chiêu thức lưỡng bại câu thương. Bọn chúng hy vọng dùng tư thế đánh đổi bằng mạng này để giành lại thế thượng phong. Đáng tiếc, nếu bọn chúng vừa đến đã liều mạng thì còn khó nói, giờ thì đường lối của bọn chúng đã bị Lục Cảnh thăm dò rõ ràng, ứng phó càng thêm dễ dàng, Lục Cảnh lại tốn chưa đến một chén trà thời gian, liền đánh gục hết những tên hoạn quan còn lại xuống đất.
Khi Lục Cảnh đánh gục đối thủ cuối cùng, rồi nhìn xung quanh một vòng, phàm là những người trong giang hồ dám đối diện với ánh mắt hắn, không ai có thể gắng gượng nổi, đều cúi gằm đầu xuống. Bọn họ đã bị thực lực cường đại mà Lục Cảnh triển lộ ra dọa cho vỡ mật. Trên toàn bộ con thuyền chỉ còn lại một sự yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có mấy tên hoạn quan Tịnh Tự Vệ trọng thương kia vẫn còn đang gào thét đau đớn và phát ra những lời chửi rủa độc địa vô nghĩa. Lục Cảnh mặc kệ bọn chúng, cũng biết từ đám hoạn quan có tâm lý vặn vẹo, và là những tử sĩ này thì cũng không hỏi ra được gì có giá trị. Tiện tay vứt bỏ côn sắt trong tay, rồi tìm hai tấm ván gỗ ở trên thuyền, thả xuống sông, đang định thi triển khinh công rời đi, thì nghĩ lại, liền rút chân trở về. Tên hoạn quan gần hắn nhất nhổ một bãi nước bọt về phía hắn, khinh thường nói: "Đến đây, thằng nhãi, giết ông mày đi, xem chúng ta có nhíu mày một chút nào không!" Lục Cảnh nghe vậy thế mà cũng thật sự dừng lại trước mặt hắn, rồi ngồi xuống. Sau đó hắn thò tay vào trong ngực tên kia lục lọi một hồi, lôi ra một cái hầu bao cùng mấy tấm ngân phiếu, Lục Cảnh liếc nhìn, không sai, lại có hai tấm ba nghìn lượng, còn có một tấm năm nghìn lượng. Quả nhiên, người ta đều nói hoạn quan giàu có là không sai, dù sao đám người thiếu hụt sinh lý này, ngoài bạc và quyền lực thì rất khó theo đuổi được những thứ khác. Sau khi đếm qua số ngân phiếu, Lục Cảnh cất vào người, tiếp đó lại động tay lấy đi những chiếc nhẫn vàng ngọc mà tên hoạn quan kia đang đeo trên tay, vuốt sạch trơn. Điều đó làm cho tên hoạn quan tức gần chết, kêu thẳng tiểu tặc!
Lục Cảnh mặc kệ hắn ta nói gì, sau đó lại một hơi dọn sạch cả đám hoạn quan còn lại, thế mà thu hoạch được ròng rã bốn mươi ngàn lượng bạc, cùng một đống đồ trang sức đồ chơi thượng vàng hạ cám. Lục Cảnh nhìn những thứ trong tay, cảm thấy chuyến này đã thu hồi vốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận