Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 67: Cố Thải Vi kế hoạch

Chương 67: Kế hoạch của Cố Thải Vi
Thấy Cố Thải Vi không nói hai lời bỗng nhiên kéo tay hắn, còn kéo cả nửa người lên, Lục Cảnh vốn định lớn tiếng quát mắng nàng, kiên quyết phân rõ giới hạn, nhưng sao lại… thật sự quá mềm.
Thêm nữa vừa rồi hắn đã dựa vào lượng nội lực lớn trong đan điền để hù dọa Ân Thanh và Tam Hổ Đường sau lưng Ân Thanh, nên giờ không tiện quay sang trở mặt với Cố Thải Vi trong hành vi ăn ý này. Dù sao người phụ nữ này cũng thật đáng thương, vừa mất chồng đã bị bọn ác thiếu đến gây sự, chắc hẳn là đã thực sự cùng đường mạt lộ, mới nghĩ đến chuyện mượn hắn để vượt qua nguy cơ trước mắt.
Dù sao thì một lần cũng là diễn, hai lần cũng là diễn. Lục Cảnh liền đứng tại chỗ tiếp tục diễn vai cao thủ tuyệt thế thêm lát nữa, cũng không tự thêm lời thoại nào, chỉ cố gắng làm cho ánh mắt trông lạnh lùng một chút, sau đó vừa nghĩ không biết khi nào có thể nhận được hai cái bánh màn thầu nhân thịt dê vừa liếc nhìn Tống Trọng Văn.
Sau đó chỉ thấy sắc mặt Tống Trọng Văn trở nên vô cùng khó coi, cũng không nói thêm gì, liền dẫn đám người vội vã rời đi.
Đợi đám người kia khuất dạng sau sườn đất, Lục Cảnh phát hiện Cố Thải Vi vẫn không buông tay, không thể không nhắc nhở một câu, "Cố đương gia…"
"A ~" Cố Thải Vi như vừa tỉnh mộng, vội vàng buông tay Lục Cảnh, chỉnh lại quần áo rồi nói, "Đa tạ Lục thiếu hiệp ra tay giúp đỡ…"
"Khách khí quá, nghiêm chỉnh mà nói ta cũng có ra tay đâu."
"Lục thiếu hiệp thần công cái thế, không xuất một chiêu đã có thể đuổi lui cao thủ Tam Hổ Đường, tên Tống... Tống công tử thấy Lục thiếu hiệp uy dũng, tự nhiên không dám làm khó ta nữa."
"Ha ha." Lục Cảnh gượng cười, cũng không biết nên nói tiếp gì.
Cố Thải Vi thật vất vả thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng còn chưa kịp thở, ngẩng đầu đã thấy Lục Cảnh đang nhìn chằm chằm nàng.
Dù trong lòng nàng đã quyết, nhưng thấy ánh mắt không hề che giấu đó, trái tim Cố Thải Vi vẫn không nhịn được hoảng loạn.
Quả nhiên, nam nhân cùng nam nhân cũng không có gì khác biệt lớn.
Từ khi chồng mất, Cố Thải Vi có thể cảm nhận rõ những ánh mắt đổ lên người nàng, đều trở nên nóng rực.
Giống như một đám thợ săn, một bên cọ xát nanh vuốt, một bên chờ con mồi sa vào bẫy mệt mỏi suy yếu, không còn sức giãy dụa, cuối cùng biến thành món ngon trong mâm của chúng.
Trong thời gian này, dù Cố Thải Vi đi đến đâu, cũng nghe thấy những lời xì xào bàn tán, mọi người không ngừng bàn luận và đoán xem nàng có thể chống đỡ được bao lâu, cuối cùng sẽ ngả vào lòng người đàn ông nào.
Mới đầu Cố Thải Vi cũng đã cố gắng đập tan những lời đồn đãi gây tổn thương kia, tích cực tiếp quản những sản nghiệp chồng để lại, khao khát học hỏi, giống như đàn ông đi giao thiệp, cố dựa vào sức mình để gánh vác gia đình.
Nhưng rất nhanh, nàng lại cảm nhận sâu sắc thêm về sự ác ý của thế giới.
Vấn đề và phiền phức nối tiếp nhau không ngừng, như thể vĩnh viễn không kết thúc, mặc kệ nàng muốn làm gì, đều gặp phải vô số trở ngại.
Có một vài trở ngại là chuyện tất yếu trong quá trình phát triển và trưởng thành, nhưng càng nhiều trở ngại lại do những người từng giao thiệp với nàng, sau khi biết tình cảnh của nàng liền cố tình "ném đá xuống giếng".
Cảm giác này thực sự quá tệ, dù những kẻ tự biết không có hy vọng đạt được nàng, cũng mong ngóng nàng rơi vào vũng bùn, giống như một trận cuồng hoan tập thể ác độc.
Sau khi trải qua liên tiếp những cản trở, cuối cùng Cố Thải Vi cũng ý thức được, chỉ dựa vào chính mình, không có cách nào bảo toàn sản nghiệp chồng để lại, quan trọng hơn là ta không thể bảo vệ được bản thân.
Cho nên Cố Thải Vi mới viết thư cho người biểu ca bà con xa ở kinh thành, cầu xin hắn mau chóng tìm cho mình một người đàn ông.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Cố Thải Vi cuối cùng cũng khuất phục như mong muốn của mọi người, nhưng dù vậy nàng cũng không muốn để những kẻ kia được như ý.
Dù nàng đã biết rõ đàn ông và đàn ông cũng không có gì khác biệt lớn.
Nhưng nàng thà vào kinh thành làm thiếp, cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt đắc ý của lũ Tống Trọng Văn hay Thẩm hội trưởng.
Nơi này, tất cả đều khiến nàng buồn nôn.
Nhưng mà Cố Thải Vi không ngờ, ngay cả cái nguyện vọng hèn mọn cuối cùng này cũng không thể thực hiện, nghe Tống Trọng Văn nói người biểu ca bà con xa của nàng đã bị ngự sử đài bắt giam, cả người nàng như bị sét đánh ngang tai.
Giờ phút này Cố Thải Vi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lẽ nào nàng đã định sẵn không thể thoát khỏi địa ngục trần gian này?
Mà sau đó… Ân Thanh của Tam Hổ Đường bỗng nhiên xuất hiện, Cố Thải Vi mới biết, hóa ra dưới đáy nồi của mình còn cất giấu một cao thủ tuyệt thế.
Cố Thải Vi cơ hồ không biết gì về chuyện giang hồ võ lâm, cũng không biết võ công của Lục Cảnh rốt cuộc cao đến mức nào, nhưng thái độ cung kính của Ân Thanh với Lục Cảnh, cùng với sự kiêng kị của Tống Trọng Văn đối với Lục Cảnh thì nàng đều thấy rõ trong mắt.
Thế là Lục Cảnh trở thành lựa chọn duy nhất giúp nàng thoát khỏi nguy cơ trước mắt.
Dù Cố Thải Vi sau đó phát hiện Lục Cảnh không hề hiền lành như vẻ bề ngoài, còn bắt Tam Hổ Đường đem ba kẻ đã mạo phạm hắn treo đèn lên trời, có thể nói là có thù tất báo, vô cùng tàn độc.
Cố Thải Vi vừa sợ hãi, trong lòng lại sinh ra một ý niệm điên cuồng.
Đằng nào mình cũng phải tái giá, tại sao không gả cho cái tên ma đầu trước mắt này?
Tên đàn ông bạo ngược này, tất nhiên có thể mang đến sự hủy diệt cho nàng, nhưng nếu nàng có thể kiểm soát được con dã thú này ở một mức độ nhất định, vậy chẳng phải cũng có nghĩa là nàng có thể đổ sự hủy diệt và bạo ngược đó lên những kẻ đã từng khi dễ bức bách mình sao?
Tiếp theo, cứ xem ai sẽ bị hủy diệt trước, nàng hay là cái thế giới xấu xí tràn ngập ác ý này.
Nghĩ đến đây, hơi thở của Cố Thải Vi trở nên gấp gáp, đôi mắt đẹp nhìn Lục Cảnh cũng phát sáng lên.
Thế là khi thấy Ân Thanh bị người ta khiêng đi, nàng đã can đảm lớn mật đi đến bên cạnh Lục Cảnh, giống như một người vợ dịu dàng ngoan ngoãn, kéo cánh tay hắn lên, còn không hề e dè mà áp ngực vào người Lục Cảnh, cười với Tống Trọng Văn nói.
"Tống công tử, Thải Vi đã có người trong lòng, cảm tạ công tử đã ưu ái."
Sau đó Cố Thải Vi thấy rõ con ngươi Tống Trọng Văn co lại, và cả bộ mặt như vừa ăn phải phân của hắn, nàng chỉ cảm thấy trong lòng ngực tràn ngập khoái ý.
Đây chính là tư vị báo thù sao?
Thảo nào người trong giang hồ đều si mê nó.
Nhất là khi Tống Trọng Văn sau đó không nói một lời, mà như chó bại cụp đuôi bỏ chạy, điều này càng khiến Cố Thải Vi muốn mở tiệc ăn mừng.
Nhưng mà sau khoái hoạt, đến lúc nàng phải trả giá đắt rồi.
Cố Thải Vi vốn nghĩ mình đã nghĩ thông suốt chuyện này, nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy đến, nàng vẫn bản năng cảm thấy sợ hãi và luống cuống.
Đây là một tên bá đạo muốn đốt đèn trời hết thảy những ai chống lại hắn!
Mình thực sự có thể thuần phục được con mãnh thú ăn thịt người này sao? Hay là sẽ bị hắn một ngụm nuốt vào, đến xương cũng không còn?
Hắn sẽ nghĩ gì về chuyện vừa rồi mình mượn uy của hắn để làm càn?
Ừm, nếu không hề vạch trần, vậy có nghĩa đối phương hẳn là… cũng không phản đối, hay nói cách khác đã coi đó là quân bài để chấp nhận rồi?…
Cố Thải Vi nhất thời tâm loạn như ma, đồng thời còn bi ai phát hiện bản thân mình dường như chẳng có lá bài mặc cả nào, nàng chỉ có thể cố gắng không cho thiếu niên đối diện nghe được tiếng răng mình va lập cập, cố gắng hỏi Lục Cảnh vẫn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Lục thiếu hiệp, còn... còn có chuyện gì sao?"
Lục Cảnh nghe vậy sắc mặt trở nên hơi kỳ quái, nhưng cũng chỉ có thể nhắc nhở, "A, Cố đương gia có phải quên gì rồi không?"
Quả nhiên là muốn đòi đây sao?! Nhanh như vậy đã muốn thanh toán cái giá phải trả.
Sắc mặt Cố Thải Vi biến đổi lớn, trước đây nàng chưa từng quen biết ma đầu võ lâm nào, nên cứ nghĩ rằng đối phương thuộc kiểu đàn ông thô bạo, chẳng lẽ là lập tức muốn chiếm nàng sao?
Cố Thải Vi vừa kinh vừa sợ, muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng lại sợ đi theo vết xe đổ của ba người Tam Hổ Đường, cuối cùng chỉ dám dùng giọng nhỏ như muỗi nói, "Lục… Lục thiếu hiệp không thể cho nô thêm chút thời gian sao? Có, có hơi quá nhanh rồi."
Lục Cảnh khó hiểu, ý gì vậy, ngươi phát bánh bao cũng phải đợi CD xoay cho hết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận