Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 47: La trưởng sử dễ đuổi như vậy sao?

Chương 47: La trưởng sử dễ đuổi như vậy sao?
Giả Chiêu Tông và La trưởng sử ở trong nghị sự đường cũng không trò chuyện quá lâu. Sau một chén trà, La trưởng sử liền dẫn con gái vội vã xuống núi.
Lục Cảnh có chút chột dạ, lo lắng kế sách thay mận đổi đào của mình bị nhìn thấu, thậm chí không dám ra tiễn hai người, mãi đến khi họ đi xa mới tìm đến Giả Chiêu Tông đang vội vã thay quần áo, định trở về tiếp tục nấu cơm, hỏi han chuyện vừa xảy ra.
"Cái này... La trưởng sử chắc là không nghi ngờ thân phận của ta đâu nhỉ?" Giả Chiêu Tông suy nghĩ một chút nói, "Tuy rằng thật sự là hắn có bóng gió nói qua sắc mặt ta không tệ, nhìn không giống một chút nào là lão nhân."
"Sao ngươi lại nói vậy?" Lục Cảnh hỏi.
"Kỷ tiên sinh dạy ta, ta nói mình ngã xuống sườn núi sau đại nạn không chết, ngược lại nhân họa đắc phúc, tìm được một động quật. Chủ nhân động quật là người tu đạo, nhưng đã vũ hóa thành tiên từ hơn trăm năm trước, chỉ để lại một quyển thiên thư và một viên tiên đan. Ta phục tiên đan kia nên dung mạo cơ hồ không còn già đi nữa."
"Hắn cũng tin?" Lục Cảnh kinh ngạc.
Giả Chiêu Tông nghe vậy liền lộ ra vẻ giảo hoạt, "Ta cũng hỏi Kỷ tiên sinh vấn đề này, Kỷ tiên sinh bảo rằng người ta luôn muốn tin vào những thứ mình muốn tin."
"Ta là Chiêu Tông thật hay giả Chiêu Tông không quan trọng bằng việc Chiêu Tông tồn tại, đối với mỗi người khác nhau rốt cuộc là lợi hay là hại. Ví như quan gia ở Lâm Thiên phủ, cho dù ta là Chiêu Tông thật, hắn nhất định sẽ một mực khẳng định ta là giả."
"Lại ví như vị La trưởng sử ngàn dặm xa xôi chạy đến gặp ta, định vì ta hiệu lực, dù cho hắn thấy ta không giống thật thì vẫn coi ta là Chiêu Tông thật, bởi vì hắn nhận định ta là chỗ dựa cho hắn sau này thăng tiến."
"Huống hồ ta đâu phải người qua đường nào đó tùy tiện tìm đến cho đủ số rồi cải trang, thân hình, tướng mạo của ta đều không khác Chiêu Tông chút nào. Trên ngực trái ta có bớt hình rồng giống Chiêu Tông, bút tích cũng có thể giả làm thật, hơn nữa còn có ngọc tỷ của Chiêu Tông, dù chỉ là ấn riêng khi hắn sưu tầm tranh chữ, nhưng nó cũng là hàng thật giá thật."
"Theo lời Kỷ tiên sinh, đối với người nguyện tin ta mà nói, thế này đã là quá đủ."
"Cũng phải." Lục Cảnh dừng một chút, lại hỏi, "Vậy sao ngươi lại đuổi La trưởng sử đi, theo lời ngươi, hắn đã nhận định ngươi rồi cơ mà, sao không giữ hắn lại bên mình giúp đỡ?"
"Chuyện này ta cũng không quá rõ." Giả Chiêu Tông gãi đầu, "Chúng ta gặp nhau, đầu tiên chỉ tùy tiện tán gẫu vài câu, kể chuyện xưa thời tiền triều với cảnh sắc trong kinh."
"Sau đó hắn liền chuyển sang chuyện tình thế ba châu tây bắc, mà cái này thì ta rất rành, vì trước đây ta đến đó cũng vì Kỷ tiên sinh muốn nhận quân của ba châu ấy. Ta đã chuẩn bị chuyện này không ít lần."
"Sau đó không biết chỗ nào làm hắn vui vẻ, ánh mắt hắn nhìn ta liền phát sáng, rồi đứng lên cúi đầu với ta, nói muốn đem sở học suốt đời làm việc cho ta."
"Sao ngươi lại nói vậy?"
"Ta nhớ Lục đại hiệp dặn dò, lúc này phải nhã nhặn từ chối hắn."
"Lấy cớ gì?"
"Thời cơ chưa chín muồi."
Lục Cảnh nghe vậy thầm gật đầu, kiểu giải thích lập lờ nước đôi thế này rất thích hợp để từ chối người khác, hiện tại thiên hạ đều biết Chu Trinh đã khởi binh, định đoạt lại giang sơn từ tay đứa cháu ngoại. Lúc này là lúc dùng người, trực tiếp đuổi nhân tài đưa đến cửa ra ngoài rõ ràng là không hợp lý, so với thế thì việc lấy cớ thời cơ chưa đến nghe thuận tai hơn nhiều. Còn về việc tại sao thời cơ chưa chín muồi, lúc nào thì thời cơ đến, ha ha... vậy cứ để La trưởng sử tự đoán vậy. Và đây chính là nghệ thuật lãnh đạo.
Nhưng Lục Cảnh vẫn chưa hiểu, "La trưởng sử dễ đuổi vậy sao? Hắn từ tận Thạch Châu xa xôi, một đường chạy tới đây."
"Họ La nghe ta nói thế thì thật sự không hỏi thêm gì, chỉ trịnh trọng làm lễ với ta, bảo rằng quan gia anh minh, thần đã hiểu phải làm sao rồi, nói xong liền xuống núi."
"Ta nghĩ ngài muốn giữ hắn ăn cơm tất niên, còn đuổi theo mấy bước, nhưng hắn đi vội quá, thoáng cái đã biến mất, ta lại nhớ đến món thịt dê nướng còn đang làm dở nên thôi."
Lục Cảnh nghe Giả Chiêu Tông kể lại cuộc gặp với La trưởng sử, cảm thấy cách xử lý của hắn không thể đạt 100 điểm thì cũng phải được 80, ứng phó từ đầu đến cuối rất khéo léo. Mặc dù cuối cùng La trưởng sử vội vã rời đi, buông ra câu nói có chút kỳ lạ, nhưng dù sao thì mục đích của Lục Cảnh cũng đã đạt được, đuổi thành công hai cha con kia đi.
Chỉ là trước kia ở Thạch Châu, dù sao người ta cũng giúp hắn không ít chuyện, bây giờ xa xôi chạy một chuyến như vậy, lại là cuối năm, Lục Cảnh trong lòng ít nhiều vẫn có chút băn khoăn. Thế là hắn lấy ra một tờ ngân phiếu 2000 lượng, nghĩ một hồi rồi lại thêm 500 lượng, chồng lên rồi dùng phong thư bọc kín, rồi gọi tên thiếu niên lanh lợi lúc nãy đến, đưa thư phong cho nó.
Để nó đuổi theo hai cha con La trưởng sử còn chưa đi xa.
Sau khi giải quyết chuyện này xong, Lục Cảnh trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu một chút, rồi dồn sự chú ý lại vào chuyện ăn tết.
Trong thời gian này, hắn bán kiếm cũng được không ít, dù vẫn chưa trả hết nợ Xi, nhưng cũng nên tiêu pha, vì Lục Cảnh ghét nhất cái kiểu công ty kiếm tiền mà lại vắt chày ra nước với nhân viên. Hắn phát cho mỗi người ở điền trang 2 lượng bạc làm lì xì, còn đặt mua rất nhiều hàng Tết từ huyện Tữ.
Sáng sớm ngày giao thừa, trên Thanh Long sơn vang lên tiếng pháo, sau đó lần lượt có khách đến thăm. Ngoài Hạ Hòe luôn ở bên Lục Cảnh, Lục Cảnh còn cho Cốc Tỉnh đưa tin đến cho Dương Đào ở thư viện, và cả Xi cùng Diệp Cung Mi tiện nghi sư phụ. Ngoài ra, Lục Cảnh đương nhiên không bỏ quên Ôn Tiểu Xuyến và Yến Quân, chỉ không biết người sau có đến không.
Ngoài ra, Lục Cảnh do dự một chút rồi gửi thiệp mời cho qùy. Vì hắn nghe Ôn Tiểu Xuyến nói, qùy dường như không còn ai thân thích, với lại bây giờ cô ta đang hợp tác với Ôn Tiểu Xuyến, hay chính xác hơn là vật trang sức của Ôn Tiểu Xuyến, Lục Cảnh vẫn cảm thấy nên cố gắng duy trì quan hệ với cô ta. Còn về Cố Thải Vi, hiện tại đang ở kinh thành bận rộn việc kinh doanh cửa hàng thảo dược, than củi, thật sự không thể đến, Lục Cảnh chỉ có thể chờ qua năm rồi tự mình đến tìm nàng.
Cuối cùng, Lục Cảnh còn kéo cả Thần Hán Khanh đến, người luôn làm việc cho hắn, miệng thì luôn nói "Ta có chỗ đi", nhưng trên thực tế lại chẳng ai phản ứng. Thêm A Mộc và mèo đen, Hỏa Hành Tôn và cô em họ của hắn, cùng với hai đồ đệ mới nhận, cũng đủ làm một bàn lớn. Đến cả vị chưởng quỹ đại Đa Bảo Các của huyện Tữ nghe nói Lục Cảnh làm tiệc cũng đến Thanh Long sơn ăn chực.
Điều đáng tiếc là Cổ Lang Trung và Tế Tân chắc vẫn còn trên đường, chắc phải nửa tháng nữa mới đến được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận