Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 98: Tắm rửa

"Ngươi nói cái gì?" Lục Cảnh trong lòng hơi động, quay đầu lại. Nhưng lúc này Đông Môn Vi Lan đã đỡ chiếc thùng gỗ ọe đứng lên. Lục Cảnh thấy vậy, chỉ có thể lại lui về phòng bếp, rót cho nàng chén nước. Đông Môn Vi Lan nôn xong khôi phục chút tỉnh táo, đầu lưỡi cũng không còn bị vấp, nhận lấy chén Lục Cảnh đưa, súc miệng, rồi nói, "Ngươi... đối với ta thật sự không có ý gì sao?" "Cái này... ý nghĩ nhất định là có, nhưng không phải ở phương diện kia." Lục Cảnh nói. Đông Môn Vi Lan cười lạnh. Vị Vạn Độc Cốc truyền nhân còn sót lại này, lúc này cuối cùng cũng có chút khí chất yêu nữ ma đạo. Lục Cảnh cười khổ, "Vấn đề này rất khó giải thích, ta cho dù có nói, tám phần ngươi cũng không tin." "Vậy thì tốt, ngươi không cần nói, chỉ cần trả lời ta mấy vấn đề là được." "Ngươi cứ hỏi, những gì có thể trả lời ta khẳng định đều sẽ trả lời ngươi." "Lục đại hiệp, ngươi thành thật nói cho ta, hôm nay ngươi đưa ta nhiều đồ như vậy, có phải hay không có mưu đồ?" "Ách, coi như thế đi, bất quá..." Đông Môn Vi Lan phất tay, ngắt lời người nào đó, "Ta hỏi trước, ta hỏi xong ngươi mới nói." "Được thôi." Lục Cảnh ra hiệu thiếu nữ tiếp tục. Đông Môn Vi Lan nhìn vào mắt hắn, "Nếu... nếu như từ bây giờ trở đi, ta với ngươi đoạn tuyệt quan hệ, không còn qua lại, ngươi có chấp nhận được không?" "Không thể." Lục Cảnh không chút do dự nói. Đùa gì vậy. Trước kia, khi có tiêu hồn và thực cốt, tác dụng của Đông Môn Vi Lan đối với hắn đích thực không lớn như vậy, bởi vì không có Đông Môn Vi Lan, Lục Cảnh dường như vẫn có thể khống chế được nội lực của mình. Nhưng sau khi không cẩn thận luyện 《 Võ Kinh 》 chương Nạp Dương chân khí, sự cân bằng này đã bị phá vỡ, Lục Cảnh bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Đông Môn Vi Lan cứu mạng. Đương nhiên không thể buông viên cỏ cứu mạng này ra được. Đông Môn Vi Lan tiếp tục hỏi, "Ngươi nói ngươi không có ý gì với ta ở phương diện kia, vậy ta hỏi ngươi, nếu như ta bây giờ gả cho người khác ngươi có thể chấp nhận được không?" "Ta..." Lục Cảnh vốn định nói ta có thể. Nhưng khi lời chuẩn bị ra khỏi miệng, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, mà trước đây hắn đã bỏ qua nó. Nếu như sau 9 tháng Đông Môn Vi Lan thật thuận lợi luyện thành Vạn Độc Quy Tông, có thể bằng chân khí mô phỏng hết thảy các loại độc dược trên thế gian, bao gồm cả Trụy Nhập Phàm Trần, mà Lục Cảnh lại không tìm được cách nào khác giải quyết vấn đề nội lực quá nhiều của mình. Vậy hắn coi như thật là một ngày cũng không thể rời Đông Môn Vi Lan. Dù hắn không để ý chuyện Đông Môn Vi Lan sau này xuất giá, nhưng chồng của Đông Môn Vi Lan thật sự có thể để vợ mình ngày ngày gặp gỡ một người đàn ông khác sao? Huống hồ hiện tại tần suất đổi mới nội lực của hắn cũng đã không còn là một ngày một lần, mà xấp xỉ hơn mười canh giờ là sẽ đổi mới, và việc này khiến thời gian đổi mới mỗi ngày của hắn cũng bị thay đổi, từ ban đêm sang sáng sớm, lại đến giữa trưa và hoàng hôn, thậm chí ngay lúc đêm khuya cũng có thể đổi mới. Nếu như hắn thật sự đến giờ Tý đi gõ cửa phòng Đông Môn Vi Lan, chồng của nàng còn không phải vác đao đuổi theo ra đến à. Cho dù Lục Cảnh không hổ thẹn với lương tâm, chỉ cần hàng xóm bàn tán thôi cũng đủ để cả nhà Đông Môn Vi Lan không thể sống yên. Hơn nữa Lục Cảnh cũng không thể lúc nào cũng ở gần nhà Đông Môn Vi Lan được, hắn sẽ có lúc muốn đi xa, khi đó cũng cần Đông Môn Vi Lan đi cùng. Nói cách khác, từ khi hắn học được Nạp Dương chân khí, nhân sinh của hắn đã cùng Đông Môn Vi Lan buộc chung một chỗ, hắn căn bản không có lựa chọn. Hơn nữa Lục Cảnh cũng thừa nhận rằng, lúc trước hắn nói dối, hắn đối với Đông Môn Vi Lan không phải thật sự một chút ý gì cũng không có. Nếu không vừa rồi lúc nhìn thấy cảnh trong sân, Lục Cảnh cũng đã không mất một lúc lâu mới choàng được áo vào người thiếu nữ. "Ngươi xem..." Đông Môn Vi Lan nói, "trong lòng ngươi, cũng đã có đáp án rồi đúng không?" Dừng một chút, nàng lại ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh, "Ta hỏi ngươi nhiều như vậy, để công bằng, bây giờ ta cũng sẽ trả lời ngươi một câu hỏi, trước kia ngươi nói ta muốn báo đáp ngươi, điều này đúng là không sai." "Nhưng không chỉ vì 200 ngàn lượng bạc này. Đông Môn gia ta tuy rằng sa sút, nhưng ta cũng không đến mức bán rẻ thanh bạch của mình như vậy, nếu vậy thì ta Đông Môn Vi Lan có gì khác những kỹ nữ bán tiếng cười ở giáo phường ti? Đợi khi chết rồi, ta còn mặt mũi nào gặp cha mẹ ta nữa." "Vậy là bởi vì cái gì?" Lục Cảnh hỏi. Thiếu nữ không trả lời ngay, ngược lại tự mình nhắc tới chuyện khác, "Ngươi biết không, ngươi là người đầu tiên không ngăn cản ta báo thù." "Sau khi Vạn Độc Cốc bị hủy diệt, tất cả những ai biết ý định của ta đều khuyên ta từ bỏ, có một số người không muốn ta tìm cái chết vô ích, còn có một số người, tỉ như Quách thiếu giám, lại không muốn ta sau khi tu luyện trở thành người gây ra đại loạn trong võ lâm." "Chỉ có ngươi, không những không dùng mấy đạo lý lớn lao kia để dọa ta, ngược lại còn giúp ta tu luyện Vạn Độc Quy Tông." "Ngươi đừng nghĩ tốt về ta quá," Lục Cảnh nói, "ta giúp ngươi tu luyện, cũng có mục đích riêng." "Ta biết, nhưng bất kể thế nào, ta sau khi tẩu hỏa nhập ma, trúng độc vào tâm mạch cũng là ngươi cứu ta về." "Là Đinh Lục thần y, còn cả người giấy trong cốc... được rồi, ta đích thực bỏ sức nhiều nhất." Lục Cảnh gãi đầu. "Sau khi được cứu, ta vẫn luôn nghĩ nên báo đáp thế nào, những người khác ta đều tìm được cách để báo đáp, chỉ có ngươi và Đinh Lục thần y, ta không biết phải báo đáp các ngươi như thế nào." "Thực ra ngươi sớm chút bước vào nhất lưu, đó đã là sự báo đáp lớn nhất đối với ta rồi." "Chuyện này không thể tính, bởi vì bản thân ta cũng rất muốn sớm ngày trở thành cao thủ nhất lưu, rời khỏi nơi này, vì cha mẹ sư huynh đệ của ta báo thù." Thiếu nữ nắm tay nói. "Cho nên lúc trước ngươi cố ý để mình say khướt, rồi lại cởi sạch đứng giữa sân, là để báo đáp ta sao?" Lục Cảnh cũng không biết vì sao, khi nói đến đây, trong lòng lại có chút thất vọng. "Không phải." Đông Môn Vi Lan lắc đầu, "Mặc dù ngay từ đầu ta đích thực nghĩ vậy." Lục Cảnh có chút bị nàng làm cho chóng mặt, "Vậy rốt cuộc là có phải hay không?" "Không phải." Đông Môn Vi Lan rất khẳng định, "Bởi vì đó cũng là chuyện ta muốn làm, trong lòng ta đã tự nói với mình, làm như vậy là vì báo đáp ân tình của ngươi, nhưng trên thực tế... đó chỉ là cái cớ của ta thôi." "Hửm?" Lục Cảnh cảm thấy nhịp tim của mình lại vô cớ tăng nhanh, "Ý ngươi là..." "Đêm nay ngươi có thể ở lại không?" Thiếu nữ thở ra một hơi rượu, chân thành nói. "Đây có lẽ là câu hỏi vô nghĩa nhất trên đời." Lục Cảnh thở dài. "Ngươi nói đúng, có đôi khi ta quả thật sẽ nói không thật lòng, ta cũng không biết lúc trước mình đã xoắn xuýt điều gì, thực ra ta căn bản không có cách nào chấp nhận mất ngươi, nếu đã vậy, thì ngay từ đầu ta nên chủ động hơn một chút." Rõ ràng hơi men đã giảm đi chút, nhưng gương mặt của Đông Môn Vi Lan lại càng đỏ hơn, lần này nàng cúi gằm mặt xuống, không nhìn vào mắt Lục Cảnh nữa, dùng giọng nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, "Vẫn... vẫn còn chưa muộn, ta đã cởi quần áo ra rồi, nước trong thùng vẫn còn nóng... ngươi có muốn tắm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận