Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 53: Sơn tiêu trăm binh

Chương 53: Sơn tiêu trăm binh
Vương Đại Đồng dẫn khỉ thành công, quay đầu liền chạy, đem một cái cao thủ ám khí âm hiểm xảo trá phát huy vô cùng tinh tế. Thế nhưng khinh công của hắn mặc dù xuất sắc, nhưng vẫn là chạy không qua con sơn tiêu phía sau, nhất là khi sơn tiêu xù lông lên. Cũng may Lục Cảnh cũng không đứng một bên thưởng thức trận người khỉ thi chạy này. Mắt thấy cây đại thương kia liền muốn chọc vào mông Vương Đại Đồng, một cây thiền trượng đã vượt lên trước một bước, đem cây đại thương kia chặn lại. Sơn tiêu đang nổi nóng, thấy có người cản đường, lập tức nhe răng về phía Lục Cảnh. Tiếp theo cổ tay rung lên, chẳng những rút được đại thương từ dưới thiền trượng ra, hơn nữa còn kéo lên thương hoa bao quanh. Trong nháy mắt, đầy trời đều là ảnh thương. Khiến người ta nhìn không ra điểm hàn quang kia giấu ở đâu.
"A, đây chẳng phải Dương huynh Long Hổ Bá Vương Thương pháp sao?" Có người kinh hãi nói. Dương Đào đứng bên cạnh cũng ngẩn ra, bị khỉ đánh coi như xong, hơn nữa ngay cả thương pháp gia truyền cũng bị hầu tử học trộm, đáng giận nhất là nó so với hắn múa còn tốt hơn. Khiến Dương Đào suýt chút nữa tức nổ phổi. Mà những người khác thấy sơn tiêu thế tới hung mãnh, cũng không nhịn được lo lắng cho Lục Cảnh. Đã thấy Lục Cảnh vẫn cứ không nhanh không chậm. Cũng mặc kệ thương hoa kia đóa nào là thật, đóa nào là hư, chỉ đem thiền trượng của mình múa lên, bảo vệ thân thể, sau đó chủ động đụng vào trong trận thương. Thiết thương chạm vào thiền trượng, phát ra liên tiếp tiếng va chạm! Âm cuối cùng hợp thành một chuỗi, đâm vào màng nhĩ mọi người tại chỗ, bỗng dưng đau nhói. Đủ thấy lực giao thủ của hai người kinh khủng cỡ nào.
Lực cánh tay của loài khỉ vốn đã mạnh hơn so với con người, nhất là trong cùng một điều kiện thể trọng, chúng có thể treo thân trên cành cây đung đưa qua lại. Mà con sơn tiêu này trước đây hiển nhiên đã không ít dựa vào lực cánh tay bắt nạt người khác, đánh cho đám người Dương Đào răng rơi đầy đất. Song lần này gặp Lục Cảnh, lại không thể chiếm được tiện nghi gì, không những thương hoa bị đánh nát toàn bộ, hơn nữa còn bị buộc phải lui về phía sau liên tục. Thế là sơn tiêu biết mình hôm nay gặp phải kình địch, chỉ thấy nó nhãn cầu xoay chuyển, đột nhiên thu thương rồi lui về sau mấy bước. Cùng Lục Cảnh kéo ra một khoảng cách, sau đó há miệng, thế mà từ trong miệng phun ra một cái cửu tiết tiên.
"A, là tử Kim Cửu Tiết Tiên của ta!" Vương Đại Đồng vừa nhìn thấy roi đã kích động kêu thành tiếng. Bất quá rất nhanh hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền ngưng lại. Sau đó chỉ thấy con sơn tiêu kia ném cây thiết thương trong tay đi, rồi thay đổi dáng vẻ hung mãnh trước đó, vai cổ khuỷu tay đầu gối cùng động, dùng tử Kim Cửu Tiết Tiên của hắn vẽ tròn trên không trung. Đầu roi như đầu rắn, tích súc thế, thời khắc chuẩn bị cắn người khác. Đây là chiêu mở đầu của Phích Lịch Đường tang hồn roi pháp -- thanh xà thổ tín! Thế là lúc này Vương Đại Đồng cũng cảm nhận sâu sắc được nỗi đau của Dương Đào vừa rồi. Rõ ràng tang hồn roi cũng là bí mật bất truyền của Phích Lịch Đường, vậy mà lại bị con khỉ trước mắt này học trộm, hơn nữa dùng có vẻ còn tốt hơn so với hắn, điều này khiến hắn biết nói làm sao cho phải. Mà sơn tiêu vừa xuất ra tử Kim Cửu Tiết Tiên, hiển nhiên cũng định dùng loại vũ khí linh hoạt và biến hóa mạnh mẽ này để ứng phó lực lượng vượt trội của Lục Cảnh.
Nhưng tính toán này của nó tuy tốt, nhưng cảnh giới đại thành Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng không dễ dàng bị phá như vậy. Lục Cảnh lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ qua không đến năm chiêu, sơn tiêu lại bị hắn áp chế chặt chẽ. Thế là sơn tiêu tìm một cơ hội, lại lần nữa thoát thân, nuốt vào tử Kim Cửu Tiết Tiên, rồi phun ra một đôi tử Ngọ Uyên Ương Việt. Mà các loại tử Ngọ Uyên Ương Việt cũng bị đánh bại, nó lại lấy ra Bích Ngọc đao. Bất quá nhìn đến đây, mọi người rốt cục nhìn ra một chút vấn đề, thân thủ con khỉ này bất phàm, hơn nữa trong bụng giống như hang không đáy vậy, không biết chứa bao nhiêu binh khí. Nhưng mỗi loại binh khí chiêu thức của nó đi tới đi lui chỉ có mấy chiêu như vậy, tất cả đều là lúc trước khi bọn họ nghênh chiến đã từng dùng. Rõ ràng con khỉ này cũng không có thật học trộm được võ công của bọn họ, chỉ là ỷ vào năng lực bắt chước siêu cường, bắt chước một cách giống y như thật rồi cầm đi dọa người thôi. Nghĩ tới đây, nỗi lòng lo lắng của mọi người cũng rốt cục hạ xuống. Dù sao so với việc bị cướp binh khí, bọn họ lo lắng hơn là võ học môn phái bị tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa thấy hầu tử dù có biến chiêu thế nào, đều không thể làm gì được Lục Cảnh, họ cảm thấy binh khí của mình chắc sắp có thể trở về.
Nhưng mặt khác, nhìn Lục Cảnh một người một thiền trượng, dễ dàng áp chế hầu tử, bây giờ tâm tình của bọn họ lại có chút phức tạp. Dù sao hầu tử hiện đang cầm vũ khí của bọn họ, bắt chước cũng là chiêu thức của bọn họ. Hầu tử nhanh thua như vậy, chẳng phải cũng tương đương việc bọn họ gặp Lục Cảnh cũng sẽ thua nhanh như vậy sao? Không, võ công của bọn họ còn không bằng hầu tử, sợ là sẽ chỉ bại còn nhanh hơn. Cho nên đây chính là thực lực của nhất lưu cao thủ trên Thiên Cơ bảng sao? Lúc trước Vương Đại Đồng ra tay, vẫn có người lớn tiếng khen hay, mà đến lúc Lục Cảnh động thủ, sau lưng lại im ắng lạ thường. Mọi người đều mang tâm tư, có người như Dương Đào lòng tràn đầy thất vọng, chỉ muốn bản thân nhất định phải tu luyện đến loại cảnh giới này. Mà có người trong lòng lại cảm thấy bị cản trở. Cảm thấy cùng là thế hệ tuổi trẻ, Lục Cảnh và Yến Quân chưa đến 20 tuổi đã bước vào nhất lưu, mình vẫn còn không biết đến bao giờ mới vào nhị lưu, 10 năm qua võ công của mình cũng không biết luyện ra cái gì nữa. Khâm phục, ghen ghét, kính sợ, ngưỡng mộ, hoài nghi...đủ loại cảm xúc, không ít, bất quá dù xuất phát từ tâm tư gì, mọi người nhất thời đều có chút thất thần.
Mà Lục Cảnh cũng đã mò được thân thủ con sơn tiêu này không sai biệt lắm. Thế là lần tiếp theo không nương tay nữa, bỗng nhiên thi triển Kinh Đào Nộ Lãng khinh công, nhảy đến sau lưng sơn tiêu, chặn nó lại đường trốn về Tằng Lâm Tẫn Nhiễm. Sau đó một chiêu phật quang phổ chiếu, phong kín không gian trốn tránh của sơn tiêu, buộc con sơn tiêu kia phải đỡ chiêu tiếp theo hắn vận khởi mười thành công lực Phóng Hạ Đồ đao. Rầm một tiếng vang! Sơn tiêu dù dùng đôi giản miễn cưỡng chặn được thiền trượng, nhưng lại không ngăn được luồng sức mạnh lớn truyền đến từ thiền trượng. Trong chớp mắt, thân khỉ loạn xạ, hai tay cũng không khỏi tự chủ bắt đầu run rẩy. Bộ dáng kia cứ như đang gõ trống đồng vậy. Tràng diện nhất thời có chút Rock n' Roll. Lục Cảnh không cho nó cơ hội thở dốc, trượng tiếp theo đã lại hạ xuống, nhưng ngay sau đó thấy con sơn tiêu lại há miệng, đối diện Lục Cảnh phun ra thứ gì đó. Lục Cảnh vô ý thức chặn lại. Rồi cúi đầu, thấy con sơn tiêu kia đã chui đầu vào trong đất, cùng Hành Thổ Tôn vậy chạy mất tăm.
Mà mọi người xung quanh đều mắt tròn mắt dẹt. Đánh không lại còn có thể thổ độn? Con khỉ này cũng quá phạm quy rồi a! Như vậy còn báo thù thế nào? Lục Cảnh đối với chuyện này cũng có chút bất lực, nhưng không còn cách nào, ai bảo người ta là quỷ vật, vốn đã không thể ước đoán theo lẽ thường, bên mình lại lần đầu giao thủ, tình báo không đủ. Cũng may trận chiến này không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, Lục Cảnh nhìn đồ vật mà mình vừa chặn được hỏi: "Đây là binh khí của ai?" Kết quả hắn mới nói đến một nửa thì dừng lại, bởi vì Lục Cảnh phát hiện thứ mà con sơn tiêu kia cuối cùng phun ra lại là một thanh thiền trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận