Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 134: Lâm Thiên phủ Biên Bức Hiệp

Chương 134: Lâm Thiên phủ Biên Bức Hiệp Khương Nguyên Mậu sắc mặt đã không còn xanh xám nữa, mà đã hơi chuyển sang tím tái.
Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ được, một bữa tiệc mừng thọ tốt đẹp, lại có thể diễn biến thành tình cảnh trước mắt này. Những chuyện mờ ám hắn đã từng làm trước đây, không những từng cái một bị moi móc ra, mà còn bị phơi bày ngay trước mắt mọi người, hơn nữa còn có một số kẻ vốn không có quan hệ quá mật thiết với hắn, hoặc là vì biết rõ chuyện xấu đã sớm bị người khui ra, để thoát thân mà không tiếc dứt khoát bắt đầu thêu dệt thêm những việc làm bậy bạ của hắn.
Thậm chí còn càng thêu dệt càng trở nên quá đáng, nào là chuyện Khương hội trưởng thông dâm với con dâu lớn cũng bị lôi ra, khiến Khương Nguyên Mậu tức đến suýt chút nữa xuất huyết não mà chết ngay tại chỗ.
Hắn trừng mắt hai mắt đỏ ngầu, muốn tìm ra kẻ tung tin đồn nhảm kia, nhưng khi nhìn một lượt, hắn thấy những bằng hữu cũ kia bây giờ đều đang tranh nhau mở miệng kể tội hắn, sợ rằng mình không tích cực thì sẽ bị Phùng Cửu Lang kia ra tay.
Khương Nguyên Mậu bỗng nhiên ý thức được, việc tìm người tung tin đồn nhảm căn bản không có chút ý nghĩa nào, bởi vì những người trước mắt rõ ràng đều có cùng một bộ mặt.
Và lòng của hắn cũng ngày càng lạnh.
Cũng không phải vì đã nhìn thấu lòng người ấm lạnh, thực tế thì hắn đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, sao lại không biết những người đến chúc thọ tối nay cơ hồ đều là lũ nịnh bợ.
Những người này có thể đến thăm hỏi ân cần khi hắn đang ở trên đỉnh cao, tự nhiên cũng có thể dẫm lên một cước khi hắn rơi xuống vực sâu.
Cho nên, Khương Nguyên Mậu lạnh lòng không phải vì những kẻ này phản bội hắn, mà là vì hắn ý thức được rằng dù có thể sống sót qua đêm nay, thì cái vị trí hội trưởng thương hội cũng đừng mơ ngồi vào nữa.
Không những thế, những mối quan hệ và nhân mạch mà hắn khổ công tích lũy trong mấy chục năm cũng không còn cách nào sử dụng được, hơn nữa, những người này còn từ bằng hữu của hắn biến thành địch nhân.
Nếu sau này hắn còn muốn gây dựng lại sự nghiệp, những người này không chỉ sẽ không ủng hộ, mà còn vì lo sợ bị trả thù mà liều mạng ngăn cản, cho nên, kết quả tốt nhất của hắn chính là bán gia sản lấy tiền, vĩnh viễn rời khỏi kinh đô, tìm một nơi không ai biết đến để an hưởng tuổi già.
Và nghĩ đến đây, Khương Nguyên Mậu lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Cố Thải Vi, người trong suốt khoảng thời gian này vẫn một mực không lên tiếng, tựa như một người bàng quan, thờ ơ lạnh nhạt.
Trong lòng Khương Nguyên Mậu không khỏi dâng lên một cảm giác hoang đường, tối nay hắn vốn định để nữ nhân này trở thành mục tiêu công kích, mượn sức của Càn Nguyên thương hội để đuổi nàng ra khỏi kinh sư, hoàn thành nhiệm vụ Vận Vương giao cho, nhưng không ngờ cuối cùng vị trí của hai người lại đổi chỗ cho nhau một cách khó hiểu.
Khương Nguyên Mậu thu ánh mắt từ Cố Thải Vi lại, chuyển sang nhìn Lục Cảnh bên cạnh nàng.
Lúc này, Lục Cảnh dường như cũng có chút thất thần, không còn nghe những lời ồn ào của các tân khách, chỉ thảnh thơi vuốt ve con mèo đen trong lòng.
Khương Nguyên Mậu mấp máy môi, dùng giọng khàn khàn nói, "ngươi… Rốt cuộc ngươi là... Ai?"
Tuy lúc này trong tửu lâu rất ồn ào, nhưng Lục Cảnh vẫn nghe được câu nói này của Khương Nguyên Mậu, lắc đầu nói.
"Ta không phải là người của ai cả, ta khác với ngươi, ta không cần nghe mệnh lệnh của bất kỳ ai."
"Ngươi lừa gạt ta... Lão phu với ngươi không thù không oán... Nếu không phải do người sai khiến, thì sao ngươi nhất định muốn đẩy ta đến bước... thân bại danh liệt?!" Khương Nguyên Mậu gần như là gằn từng chữ qua kẽ răng.
"Chỉnh lại một chút, không phải ta đẩy ngươi thân bại danh liệt, mà là những việc ngươi đã làm khiến cho chính ngươi thân bại danh liệt," Lục Cảnh nghiêm mặt nói, "Còn về phần ta, cứ coi như ta là... thiên phạt của ngươi đi."
Lục Cảnh sau khi nói xong câu cuối cũng cảm thấy mình có chút tự luyến quá trớn, nhưng thực chất câu nói này của hắn không phải dành cho Khương Nguyên Mậu mà là dành cho người ở trên mái nhà.
Để tẩy sạch mối quan hệ giữa mình và Cố Thải Vi, giống như Khương Nguyên Mậu đã nói, hắn làm cho nơi này náo loạn như thế, cũng phải có một lý do chính đáng.
Vì không thể nói cho Cố Thải Vi, Lục Cảnh cũng chỉ đành phải đi con đường thay trời hành đạo, lâm thời khách mời một thanh Lâm Thiên phủ Biên Bức Hiệp.
Vẻ mặt của Khương Nguyên Mậu vẫn còn chút nửa tin nửa ngờ, bất quá hắn còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã truyền đến một giọng nói, "Đủ rồi, tất cả im miệng đi."
Lời còn chưa dứt thì mái nhà đã bị người dùng vỏ đao đánh thủng một lỗ lớn, sau đó chỉ thấy một bóng người mặc phi mã phục, tóc búi gọn gàng, chân mang giày đen nhảy từ trên cái lỗ lớn đó xuống.
Và khi nhìn thấy người đó, các tân khách trong tửu lâu lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, ai nấy mắt đẫm lệ, có người còn không nhịn được mà hoan hô.
Bởi vì người đến là cao thủ của hoàng thành ti cuối cùng cũng đã đến.
Nhưng khi nhìn rõ diện mạo của cao thủ kia, những người hoan hô phía trước lại dần im lặng.
Vì người đến lại là một người phụ nữ, hơn nữa trông tuổi cũng không quá lớn, dáng vẻ chừng hai mươi, một đôi mắt cong như vành trăng khuyết, khiến người ta nghi ngờ rằng nàng có phải đã đi cửa sau để vào hoàng thành ti hay không.
Tuy nhiên, cô nương có đôi mắt hình trăng khuyết này khi đối mặt với Lục Cảnh lại không hề tỏ ra sợ hãi, giơ yêu bài của mình lên nói, "Hoàng thành ti tham sự ti Tề Vân ở đây, các hạ trò hề này nên kết thúc."
Lục Cảnh gật đầu, "Ừm ừm, ta vừa hay cũng chơi hơi mệt, đang định rời đi."
Tề Vân lắc đầu, "Ngươi không thể đi."
"Vì sao?"
"Vừa có người báo án, nói ngươi lén xông vào tiệc mừng thọ của Khương hội trưởng, đánh bại đám tiêu sư mà hắn thuê, còn có một hương chủ của Trường Nhạc bang, sau đó lại lật đổ một đám tân khách trong tửu lâu, trái với luật Đại Trần, ta muốn mời ngươi đến hoàng thành ti một chuyến."
"Tề đại nhân đến đây cũng một thời gian rồi, chẳng lẽ không nghe thấy mọi người bàn luận về Khương hội trưởng như thế nào sao? Để mặc cho một kẻ xấu xa như vậy mà không bắt, lại đi làm khó ta là một người chẳng hề làm gì, không thấy có chút chủ thứ không phân sao?"
"Một chuyện là một chuyện, hoàng thành ti chúng ta chuyên đối phó với người trong võ lâm, còn người bình thường thì giao cho đại lý tự hoặc nha môn Lâm Thiên phủ thẩm tra xử lý."
Tề Vân nói đến đây dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Ngươi yên tâm, ta đã phái người báo cho phủ doãn về những chuyện xấu xa mà Khương hội trưởng đã làm, nhưng còn ngươi, vẫn phải cùng ta về hoàng thành ti một chuyến, cứ yên tâm, không có gì to tát đâu, chúng ta cũng sẽ không làm khó ngươi."
"Nếu ta không đi thì sao?" Lục Cảnh thở dài.
Tề Vân có vẻ không ngạc nhiên chút nào về điều này, chớp mắt một cách chân thành nói, "Không, ngươi nhất định sẽ đi."
Nàng vừa dứt lời, Lục Cảnh đột nhiên cảm thấy một cảm giác nguy cơ đã lâu không thấy.
Cảm giác nguy cơ này không đến từ Tề Vân, mà đến từ con đường dài bên ngoài cửa sổ.
Lục Cảnh không do dự, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng chân trước của hắn vừa bước ra, một nắm đấm đã bay đến từ phía sau.
Nắm đấm đó trông không mạnh, tốc độ cũng không nhanh, nhưng vì bắt được thời cơ quá tốt nên khiến cho Lục Cảnh tránh cũng không thể tránh.
Thế là, Lục Cảnh quay lại và cũng tung một cú đấm.
Một khắc sau, hai nắm đấm va vào nhau, không có tiếng vang long trời lở đất nào cả, ngược lại rất yên tĩnh.
Tựa như âm thanh của chiếc lá rơi từ không trung xuống đất.
Nhưng ẩn sâu bên dưới đó là sự cuồng nộ kinh thiên chỉ có hai người xuất chiêu mới hiểu rõ.
Lục Cảnh cũng lần đầu tiên gặp phải người có thể áp chế hắn một nửa về trình độ nội lực hùng hậu, hơn nữa nội tức của đối phương liên miên không dứt, lại tràn đầy sinh cơ mãnh liệt.
Trong đầu Lục Cảnh lập tức hiện lên một cái tên.
Thế là, hắn cũng không nhịn được mà bắt đầu ngứa tay.
Tên này có vẻ còn thích hợp hơn cả Yến Quân để lấy ra tiêu hao nội lực, nhưng ngay sau đó Lục Cảnh không thể không kìm nén ý nghĩ hấp dẫn đó.
Không được, hiện tại hắn còn đang mang thân phận Phùng Cửu Lang, nếu thật sự giao đấu với người trước mặt, phỏng chừng không được mấy chiêu, đối phương sẽ khám phá ra thân phận thật của hắn.
Chỉ có thể lần sau thôi, Lục Cảnh tiếc nuối nghĩ, không chút nào muốn giao chiến, đột ngột vận nội lực đến cực hạn, chấn khai nắm đấm của đối phương, đồng thời mượn lực bay lên mái nhà, mang theo mèo đen biến mất sau mái hiên.
Người đàn ông giao thủ với Lục Cảnh cũng thu tay về, sau khi hạ xuống thì đứng yên đó, không có ý định đuổi theo.
Lúc này, Tề Vân cũng nhảy xuống từ tửu lâu, trước tiên chắp tay với người đó, "Lý bang chủ, sao lại để hắn chạy thoát?"
"Người đó cũng là nhất lưu," người đàn ông nhún vai, "Cô biết đấy, khinh công không phải là sở trường của ta."
"Lý bang chủ ngài quá khiêm tốn," Tề Vân cười khổ, nàng có chút bất mãn với cách giải thích qua loa của người đàn ông này, nhưng cũng đành chịu, người đàn ông này chỉ là cao thủ nàng mời đến giúp đỡ, nàng không có cách nào chỉ huy hắn như chỉ huy thuộc hạ được.
Hơn nữa, vốn dĩ trên thiên hạ này cũng không có ai có thể sai khiến được hắn.
Bởi vì hắn là bang chủ Trường Nhạc bang – Lý Bất Phàm, người sớm đã trở thành một trong số ít cao thủ nhất lưu trên giang hồ từ 16 năm trước.
Lý Bất Phàm thản nhiên nói, "Tề hiền muội cũng không cần phải cái gì cũng sốt sắng như vậy, vị Phùng Cửu Lang kia cũng chỉ đánh bại đám tiêu sư kia cùng vị hương chủ của bang ta mà thôi, sau đó cũng không hề làm bị thương ai, hà cớ gì mà cứ nhất định phải bắt hắn cho bằng được?"
Tề Vân thở dài, "Lý bang chủ, cao thủ nhất lưu trên đời này có hạn, tự dưng xuất hiện một người chưa từng nghe qua ở kinh đô, sao hoàng thành ti chúng ta có thể không chú ý tới những việc này được, chúng ta cũng đâu có ý định làm gì hắn, chỉ là muốn hỏi rõ lai lịch cùng mục đích thôi mà."
"Mục đích cô không phải đã nghe rồi sao, hắn không phải nói mình là thiên phạt hay sao?"
Tề Vân có chút cạn lời, "Hắn là thiên phạt, vậy hoàng thành ti cùng đại lý tự bọn ta là cái gì?"
"Cái này… Dù sao thì việc hắn làm cũng là chuyện chính phái cả mà."
"Cái này khó nói lắm, ta thấy người này cuồng ngạo, làm việc lại khá vô kỵ, sau này không thể đảm bảo rằng sẽ không gây ra họa lớn nào đó, thôi đi, đã để hắn chạy thoát rồi, chỉ còn cách lần sau tính sau thôi," Tề Vân tuy có chút không cam tâm nhưng cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận