Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 401: Phối hợp khăng khít

Chương 401: Phối hợp ăn ý Lục Cảnh xoa xoa đầu gối, cuối cùng cảm nhận được đối thủ phía trước của mình đều có cảm giác gì. Thân thể hắn bây giờ thật sự là đánh ai cũng giống như mở Hỏa Lân Giáp vậy. May mà bên cạnh hắn còn có Phong Nhị Nương, việc Lục Cảnh cần làm là lấy kiềm chế làm chủ, dồn việc gây sát thương cho đồng đội của mình. Cho nên thấy tên tráng hán kia sắp đứng vững lại, Lục Cảnh không hề do dự lao tới lần nữa.
Tên tráng hán kia ngẩng đầu nhìn thấy Lục Cảnh, chẳng những không kinh hãi, ngược lại trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Vừa rồi hai người giao thủ, hắn bị Lục Cảnh dùng đầu gối đánh một đòn, nhưng trong mắt tên tráng hán, hắn chỉ là nhất thời không phòng bị, bị Lục Cảnh đánh lén đắc thủ mà thôi. Lần này, hắn nhất định có thể chém đầu tên gầy trước mặt xuống.
Nhưng hắn vừa giơ loan đao trong tay lên, chuẩn bị nghênh chiến thì ngay khoảnh khắc sau đó, mũi tên thứ hai của Phong Nhị Nương đã đến. Lần này, sự chú ý của tên tráng hán chủ yếu tập trung vào Lục Cảnh, bởi vậy phản ứng chậm hơn một chút, kết quả là bị mũi tên kia bắn trúng cánh tay trái. Vừa rồi vì đang làm việc, trên người hắn không mặc giáp che chắn, bị mũi tên này bắn rất mạnh, mũi tên không những xuyên qua da thịt mà còn ghim vào tận xương, khiến hắn phát ra tiếng gầm giận dữ! Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì Lục Cảnh âm hồn không tan lại xông tới.
Tráng hán vung đao chém về phía trước ngực Lục Cảnh, nhưng Lục Cảnh chỉ làm bộ một chút, rồi dùng tay còn lại bắt lấy mũi tên đang cắm trên cánh tay hắn, dùng sức rút ra. Tên tráng hán lại bị đau, đến nỗi con đao trên tay suýt chút nữa cầm không vững. Bất quá, việc này càng kích thích sự hung hãn của hắn. Lúc này trong mắt hắn chỉ còn mỗi Lục Cảnh là kẻ địch, hắn trực tiếp ném loan đao trong tay, một cái hổ nhào ép Lục Cảnh còn chưa kịp lui xa xuống đất. Sau đó, hai tay hắn túm lấy cổ Lục Cảnh, ra sức bóp chặt. Giờ khắc này, Lục Cảnh thậm chí nghe thấy xương cổ mình kêu răng rắc, đừng nói hô hấp, ngay cả dòng máu cũng như ngừng lại.
Ngay khi Lục Cảnh cảm thấy cổ mình sắp bị bóp nát thì mũi tên thứ ba của Phong Nhị Nương cuối cùng cũng đến. Lần này nàng không bắn trượt, mũi tên kia cắm chuẩn xác vào mắt phải của tên tráng hán. Đến đây xem như hoàn thành liên hoàn phối hợp ảo diệu phía trước, tên tráng hán sau khi trúng tên thì lực ở tay cũng theo đó buông lỏng, Lục Cảnh cảm thấy mình có thể thở lại được. Bất quá, tên tráng hán lảo đảo nhưng không lập tức ngã xuống, ngược lại đưa tay nắm chặt lấy mũi tên, dường như muốn rút nó ra khỏi hốc mắt. Nhưng Phong Nhị Nương không vì dáng vẻ cứng cỏi của hắn mà nao núng, nàng đã giương sẵn mũi tên thứ tư, lại bắn vào mắt trái của hắn. Lần này, tên tráng hán cuối cùng không giãy giụa nữa, ngã thẳng về phía trước.
Phong Nhị Nương cũng nhẹ nhàng thở ra, buông trường cung trong tay. Nàng vẫn còn nhớ khoảnh khắc hung hiểm trong trận chiến vừa rồi, liền nghe thấy giọng Lục Cảnh dưới thân tên tráng hán truyền đến: “Làm phiền, có thể giúp một tay được không?” Phong Nhị Nương lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi đến hợp lực cùng Lục Cảnh, đẩy thi thể tên tráng hán đang đè trên người Lục Cảnh ra.
Lục Cảnh ngồi dậy từ dưới đất, xoa xoa cổ họng vẫn còn âm ỉ đau, chắc chắn nó vẫn dùng được, rồi nhìn về phía người phụ nữ còn đang khóc bên cạnh. Lục Cảnh chưa kịp nói gì thì thấy người kia đột nhiên nhào đến bên thi thể tên tráng hán, cầm lên loan đao hắn vừa làm rơi, chém lên thi thể kia. Thế là, Lục Cảnh thức thời ngậm miệng lại, đến khi người phụ nữ kia trút giận xong, ngã ngồi trong vũng máu, hắn mới lên tiếng: “Chuyện đã qua rồi, cô nương xin nén bi thương, ta…”.
“Ta biết ngươi.” Người phụ nữ đột nhiên mở miệng nói, “Ngươi thích tam tiểu thư.” Lục Cảnh hơi giật mình, tại sao lại là người quen, chẳng lẽ đây là cái gọi là kịch tính? Bất quá nếu như vậy thì chẳng phải mình sắp lộ tẩy rồi sao. Dù sao vừa rồi hắn còn gọi người phụ nữ này là cô nương, biểu hiện như không hề quen biết đối phương. Ngay khi Lục Cảnh đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì người phụ nữ kia lại nói tiếp: “Ngươi đừng thấy lạ, ta là thị nữ bên cạnh lão phu nhân. Rất lâu trước đây, ta đã chú ý đến ngươi rồi, chuyện của ngươi và tam tiểu thư là do ta báo cho lão phu nhân, còn thêm mắm thêm muối không ít điều xấu về ngươi.” Nói đến đây, nàng cay đắng cười một tiếng: “Thật không ngờ, cuối cùng ngươi lại là người cứu ta.” Lục Cảnh “à” một tiếng.
“Bây giờ có phải ngươi hối hận khi đã cứu ta không?” Lục Cảnh lắc đầu: “Ngược lại không có, như ta đã nói, chuyện đã qua rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước, ta đang tìm tam tiểu thư nhà cô Lương Tố Tố, nếu cô thật sự nhận tình của ta thì hãy nói cho ta biết tung tích của nàng đi, chờ chúng ta tìm được nàng, sau đó sẽ quay lại đưa cô ra khỏi thành.”
Nghe vậy, thị nữ kia không hề tỏ ra cảm động, cũng không có vẻ gì vui mừng, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lục Cảnh: “Tam tiểu thư bị con thứ của Trình tướng quân mang đi, nói là có đường hầm bí mật để ra khỏi thành.” Lục Cảnh nghe xong thì giật mình: “Vậy sao các cô không đi theo?”
“Vì con thứ của Trình tướng quân nói, không thể mang theo nhiều người, nếu bị lũ phiên tử kia phát hiện ra một người cũng không được việc, cho nên, Lương gia trừ tam tiểu thư, chỉ có cậu ấm cùng hắn cùng đi.”
Lục Cảnh đau đầu, chẳng lẽ lần này mình về thành là một chuyến công cốc sao? Lương Tố Tố căn bản không cần hắn cứu. Bất quá, tên con thứ tướng quân gì đó này, hắn cũng đã thấy qua ở những đoạn văn trước, rõ ràng là một nhân vật phản diện, luôn thèm khát nhan sắc của Lương Tố Tố. Lương Tố Tố đi theo hắn thì mức độ nguy hiểm cũng không kém gì bị lũ phiên tử kia bắt đi.
Nhưng bây giờ vấn đề là, nên làm thế nào tìm được bọn họ đây. Lục Cảnh vẫn còn đang đau đầu về chuyện này thì nghe Phong Nhị Nương thét lên một tiếng kinh hãi. Đợi khi hắn quay đầu lại, liền thấy thị nữ kia lại nhặt thanh loan đao kia lên. Mà lần này mục tiêu của nàng lại là chính mình, nàng gác loan đao lên cổ. Không đợi Lục Cảnh và Phong Nhị Nương tiến lên ngăn cản thì nàng đã trực tiếp vung dao tự sát. Lục Cảnh thở dài: “Tìm tiếp xem trong nhà còn người nào sống sót không.” Phong Nhị Nương khẽ gật đầu. Kết quả, sau khi tìm hết một vòng, họ chỉ thấy khắp nơi đều là tử thi, nhất là trong một gian phòng ở phía đông, cơ bản người của Lương gia đều tụ tập ở đó. Có lẽ điều duy nhất an ủi là phần lớn nữ quyến đều uống thuốc độc mà chết, ít nhất lúc còn sống không bị xâm hại.
Đến đây thì Lục Cảnh cũng không còn biện pháp nào tốt, chỉ có thể cùng Phong Nhị Nương và cô nàng người dẫn đường ra trước cửa. Vì còn phải đợi Liệp Ưng và Đại Hổ đến hội tụ, nên ba người không đi quá xa. Phong Nhị Nương đi theo Lục Cảnh đem người dẫn đường thịt người cột lại trên lưng ngựa, do dự một chút rồi nói: “Tại sao ngươi lại tin tưởng ta như vậy?”
“Cái gì?” “Ta nhìn rõ ràng, vừa rồi ngươi cố ý để cho tên kia nhào tới, làm vậy là để cho ta nhắm chuẩn hơn.”
“À, vì kỹ thuật bắn cung của ngươi rất tốt mà.” Lục Cảnh nói, “lúc trước trong rừng cây cách xa như vậy ngươi còn có thể bắn trúng người, bây giờ khoảng cách gần như vậy, sao có thể bắn trượt chứ? Cho nên chuyện ta muốn làm rất đơn giản, chỉ cần tạo cho ngươi cơ hội ra tay tốt nhất là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận