Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 206: Quang âm dễ trôi

Chương 206: Thời gian thấm thoắt thoi đưa Lục Cảnh cõng Yến Quân đi ra khỏi nhà khách, thời điểm này còn khoảng gần một canh giờ nữa mới tới giờ Tý. Vậy nên Lục Cảnh cũng không ngồi chờ, ra cửa trước đi tìm Triệu Bán Sơn.
Lão gia tử Triệu lúc này đang ở trong sân nhà tự mình dạy cháu gái tập võ, bỗng nghe trên tường viện có tiếng động liền không quay đầu mà ném ngay hai cái thiết đảm trong tay ra! Hai cái thiết đảm bay đi rất nhanh, mang theo tiếng rít gió, hơn nữa sau khi bay xa bảy trượng, còn va vào nhau trên không trung, thay đổi quỹ đạo bay khiến cho càng khó phòng.
Triệu Bán Sơn ném thiết đảm đi rồi vẫn không quên giáo huấn cháu gái: "Con người ta ấy mà, có thể nghèo chứ không thể vì nghèo mà đi trộm cướp, mà đã trộm cướp rồi thì chớ, đầu óc lại còn không tốt, ra tay mà chẳng thèm điều tra địa hình, căn bản không biết mình ra tay với ai, vậy thì đúng là quá ngu xuẩn."
Cháu gái nghe xong nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn nhắc nhở Triệu Bán Sơn: "Ông nội, hai cái thiết đảm của ông không đập trúng người rồi, còn bị kẻ trộm kia lấy mất rồi."
Triệu Bán Sơn lúc này mới giật mình, đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Lục Cảnh đang cầm hai cái thiết đảm của ông, nhảy xuống từ trên tường.
"Ý gì đây, Lục đại hiệp dạo này thích giấu đầu lòi đuôi quen rồi, ngay cả cửa chính cũng không thèm đi nữa hả?" Triệu Bán Sơn hừ lạnh một tiếng nói.
Bất quá sau đó hắn liền để ý đến Lục Cảnh đang khiêng người trên vai, sắc mặt biến đổi: "Đây, đây là… Yến nữ hiệp, nàng bị thương à, mà bây giờ ở Ổ Giang thành còn ai có thể gây thương tổn cho nàng được?"
"Biểu muội của nàng." Lục Cảnh cũng không hề giấu diếm, với thế lực của Thiên Mã tiêu cục ở bản địa, coi như hắn không nói thì chậm nhất vào sáng ngày mai, Triệu Bán Sơn cũng sẽ biết rõ những việc đã xảy ra ở Tô phủ. Đương nhiên, phần liên quan đến kỳ vật thì Lục Cảnh không có ý định nói với Triệu Bán Sơn, đây là quy tắc của Ty Thiên Giám.
"Biểu muội của nàng, là Vương phu nhân sao?" Triệu Bán Sơn bị đáp án này làm cho kinh hãi, nhưng dù sao hắn cũng là một lão giang hồ, những ma đầu vong ân phụ nghĩa cũng không phải chưa từng gặp qua. Hơn nữa rất nhanh đã nghĩ ra điều gì đó, tinh thần không khỏi chấn động: "Vậy thì Tô đông gia đã…"
"Cũng là do Vương phu nhân gây ra, không liên quan gì đến quý tiêu cục." Lục Cảnh nói, "Nói thật là xấu hổ, trước đây chúng ta đều bị nàng ta lừa gạt hết."
"Khó trách Tô đông gia lại ra khỏi thành muộn như vậy, mà một chút phòng bị cũng không có." Triệu Bán Sơn giật mình, nghĩ lại, "Vậy Yến nữ hiệp là trúng độc sao, Lục đại hiệp có muốn lão phu sai người đi mời danh y trong thành không?"
"Không cần đâu, Triệu lão gia tử cứ giúp ta trông nom nàng trước là được, thuốc giải ta tự nhiên sẽ tìm cách, ngoài ra, bây giờ kẻ cầm đầu tội ác tuy đã đền tội, nhưng vẫn còn cá lọt lưới, chuyện lúc trước đích xác là chúng ta không đúng..."
Triệu Bán Sơn xua tay: "Chuyện đã qua rồi thì bỏ qua đi, đổi là ta cũng sẽ tin vào lời người nhà mình thôi, hơn nữa ngay cả chúng ta trước đây cũng đều bị Vương phu nhân lừa gạt cả."
"Vậy ta sẽ không nói nhảm nữa, bây giờ kẻ cầm đầu tội ác đã bị ta tiêu diệt, nhưng vẫn còn dư nghiệt trốn thoát." Lục Cảnh nói: "Cho nên còn muốn nhờ cậy các vị bằng hữu của Thiên Mã tiêu cục."
"Chuyện nhỏ thôi." Triệu Bán Sơn lơ đễnh nói: "Ngươi không đến tìm ta thì thôi, đã đến rồi, chỉ cần người xuất hiện ở trong vòng trăm dặm này, lão phu nhất định giúp ngươi bắt về."
"Ta đương nhiên sẽ không nghi ngờ thực lực của Thiên Mã tiêu cục, nhưng người đó có thể có mang theo một vài thủ đoạn đặc biệt, nên xin các vị bằng hữu đi bắt người cẩn thận một chút, tìm thấy người rồi thì tốt nhất đừng động thủ, báo trước cho ta." Lục Cảnh nói: "Ngoài ra phiền Triệu lão gia tử tìm thêm chút người nữa, giúp ta phong tỏa Tô phủ lại."
"Giúp ngươi phong tỏa Tô phủ cũng không khó, nhưng mà có án mạng xảy ra thì theo lý là nên để quan phủ giải quyết chứ, thôi… Ta sẽ đi bàn bạc với Tri phủ đại nhân xem sao, chắc là có thể giúp ngươi phong tỏa đến sáng, chỉ là sau đó chắc chắn phải giao lại cho nha môn." Triệu Bán Sơn nói.
"Đến sáng là đủ rồi." Lục Cảnh suy nghĩ một chút, cảm thấy khi đó người của Ty Thiên Giám cũng sẽ đến, bọn họ tất nhiên có cách để bàn bạc với quan phủ.
Lý do Lục Cảnh muốn Triệu Bán Sơn giúp đỡ chuyện này chủ yếu là để phòng ngừa những kỳ vật mà Vương Uyển luyện chế bị trôi nổi ra bên ngoài, gây thêm phiền phức mới.
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho Yến Quân, Lục Cảnh cũng gia nhập vào đội ngũ truy bắt Hàn bá. Không thể không nói Hàn bá rất thông minh, cũng không thừa dịp đêm tối để ra khỏi thành, bởi vì nếu hắn chạy đến vùng hoang vu bên ngoài, sẽ rất dễ bị phát hiện bởi những người truy đuổi phía sau. Ngược lại, ở trong tòa thành lớn Ổ Giang có mấy trăm nghìn dân này, hắn lại càng dễ ẩn mình.
Đáng tiếc lần này đối thủ của hắn không chỉ có một hay một nhóm người mà là toàn bộ thế lực võ lâm Ổ Giang, đứng đầu là Thiên Mã tiêu cục. Nhất là khi biết Lục Cảnh và Triệu Bán Sơn đều đang tìm kiếm tên người gác cổng họ Hàn ở Tô phủ thì Tam Hổ đường và một vài thế lực nhỏ khác cũng nhao nhao nhập cuộc, khắp Ổ Giang thành có thể thấy bóng dáng người trong võ lâm mang theo binh khí.
Cuối cùng chỉ tốn không đến nửa canh giờ đã tìm ra nơi ẩn náu của Hàn bá. Lục Cảnh sau khi nhận được tin tức thì lập tức chạy đến.
Nơi Hàn bá ẩn náu là một tiệm cầm đồ, chưởng quỹ tiệm cầm đồ là một người bà con xa họ hàng của hắn, gặp Hàn bá nửa đêm đột ngột đến gõ cửa cầu xin trú ẩn, tuy có chút không hiểu vì sao hắn lại có vẻ kinh hoảng như vậy, nhưng vẫn cho hắn vào. Sau đó, chưởng quỹ rót cho hắn một bầu rượu ấm, muốn an ủi hắn một chút, không ngờ rượu vừa mới được làm ấm xong thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Chưởng quỹ thấy thế định đốt đèn ra xem thế nào nhưng không ngờ vừa quay người, đã bị Hàn bá từ sau lưng dùng bầu rượu đánh hung hãn vào đầu mấy cái. Hàn bá tuy có chút áy náy, nhưng biết mình không thể mạo hiểm được, danh tiếng của Lục Cảnh ở Ổ Giang thành quá lớn, mà quan hệ của hắn và đứa cháu này cũng không tính là quá thân thiết. Hắn không thể nào đảm bảo người sau sau khi biết chuyện sẽ không bán đứng hắn, nên đành phải tiên hạ thủ vi cường.
Sau khi đánh ngất người bà con xa cháu họ đó, Hàn bá định chuồn khỏi tiệm cầm đồ, nhưng không ngờ mấy tên hộ viện đã mở cửa để đám người võ lâm bên ngoài ùa vào. Hàn bá nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng sốt ruột, cuối cùng dậm chân, từ trong cái bao vải đeo bên người lấy ra một cái chùy sắt nhỏ. Hắn vừa cầm chiếc chùy sắt đó trên tay thì cửa phòng đã bị người ta đẩy ra, người trong giang hồ đó đầu tiên liếc nhìn hắn, sau đó lại nhìn thấy chưởng quỹ nằm sấp trên đất, rồi trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, hét lên: "Người ở đây!"
Bất quá, có vẻ như hắn đã quên lời dặn dò trước đây của Lục Cảnh, vừa dứt lời đã định tiến lên bắt giữ Hàn bá, không ngờ Hàn bá chỉ vung chiếc chùy sắt trên không một cái. Người trong giang hồ kia nghe trước ngực truyền đến một tiếng vang trầm, rồi phun máu bay ra ngoài, mà gương mặt già nua của Hàn bá ban đầu nay dường như lại nhiều thêm vài nếp nhăn.
Nhưng Hàn bá không để ý đến cảm khái sự tàn nhẫn của thời gian, chỉ thấy một đám người trong võ lâm nghe tin chạy đến đã lao tới trước cửa hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận