Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 529: Ánh mắt không tốt

Chương 529: Mắt nhìn không tốt
Lục Cảnh đưa danh sách lấy được từ chỗ Lạc Thành Tùng cho Yến Quân.
Nàng mở danh sách ra, đảo mắt nhìn qua một lượt những cái tên bên trên, rồi dùng ngón tay khoanh tròn bảy người lại, dừng một chút, lại thêm vào một người nữa.
“Bảy người đầu có khả năng có chút liên quan đến Ma đạo... Chú ý, ta nói là có khả năng, thực tế những người có thể đến tham gia buổi chính đạo hội minh hôm nay, dù chỉ là đi theo sư phụ trưởng lão, cũng đều là những thanh niên tài tuấn trong các môn phái, bản thân có một tương lai tươi sáng, nói thật sự mà nói khả năng cấu kết với Ma đạo cũng không lớn.”
“Vậy còn người cuối cùng?”
Lục Cảnh thấy tên cuối cùng, phát hiện ra người này lại là người quen.
Tiêu Dao sơn trang Lữ Mai Lang, người này là em trai song sinh của Bạch Ngọc công tử Lữ Bình, trước kia ở vụ án giết người ở Ô Giang thành, Lục Cảnh từng gặp mặt hắn một lần.
“Cha hắn là Lữ Khinh Hầu, gần như không có khả năng phản bội, ta chú ý đến hắn vì hôm nay trông hắn có vẻ hơi mất tập trung.” Yến Quân nói, “Còn việc có người mang theo quỷ vật hay không, thì khó mà nói được.”
Lục Cảnh cũng không có cách nào quá tốt để giải quyết chuyện này, dù sao có thể loại bỏ khả năng có người cấu kết với Ma đạo trước cũng là tốt rồi.
Thế là hắn nói với Yến Quân, “Vậy tám người này mỗi người chúng ta phụ trách bốn, đi thăm dò xem lai lịch bọn họ thế nào trước?”
Yến Quân vô thức muốn phản bác.
Chia tay cho tới giờ không phải chuyện dễ dàng.
Bất kể là quyết định trước đó hay là thu xếp tâm tình sau đó.
Dù ban chiều nàng một mực tỏ ra rất lạnh nhạt, nhưng sâu trong nội tâm kỳ thực không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, sau khi Lục Cảnh đi nàng lại luyện kiếm pháp một hồi lâu, mới miễn cưỡng bình tâm lại.
Kết quả quay đầu lại lại phải cùng người kia dây dưa.
Nhưng lý do của Lục Cảnh lại khiến nàng không cách nào từ chối, thân là đệ tử thư viện, lại là đại sư tỷ của Vân Thủy Tĩnh Từ Các, vô luận là quỷ vật quấy phá hay Ma đạo xâm phạm, nàng đều không thể khoanh tay đứng nhìn.
Huống chi đêm nay có nhiều tông sư chính đạo ở đây như vậy, nếu thực sự xảy ra sơ xuất gì, đối với tương lai võ lâm sẽ là đả kích vô cùng lớn.
Chuyện liên quan đến hưng vong của chính đạo, rõ ràng cần phải đặt trên những chuyện tình cảm riêng tư.
Cho nên Yến Quân cũng không quá do dự, liền đáp ứng ngay.
“Được, sau một nén hương, gặp lại ở đây.”
Dù chuyện tà ma vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng thấy có người đến hỗ trợ, tinh thần Lục Cảnh cũng phấn chấn lên, sau khi tách ra với Yến Quân, tùy tiện hỏi thăm một đệ tử trẻ tuổi, rồi đi về phía mục tiêu thứ nhất.
Người kia tên là Quản Triều, đến từ Tẩy Kiếm Các, sư theo một trong mười ba danh kiếm Đoạn Thủy kiếm Viên Liễu Bạch.
Lục Cảnh trước tiên đứng quan sát một hồi, thấy Quản Triều cũng giống với các đệ tử trẻ tuổi khác đến tham gia hội minh tối nay, đang tranh thủ cơ hội hiếm có này đi lại bốn phía, kết giao bạn bè.
Chờ hắn tán gẫu xong với một đệ tử Thiên Đao Môn, Lục Cảnh liền chủ động tiến lên đón tiếp.
Quản Triều trên mặt mang nụ cười, dù hắn không quen biết Lục Cảnh, vẫn khách khí chắp tay với Lục Cảnh, "Xin thứ lỗi mắt tại hạ kém cỏi, không biết các hạ là bằng hữu của môn phái nào?"
"Ta sao, không giống với người ở đây." Lục Cảnh nói.
Lời của hắn khiến Quản Triều sững sờ, kết quả Quản Triều còn chưa nói gì, đã thấy Lục Cảnh đột nhiên tiến lên nửa bước, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói, “Tình huống thay đổi, kế hoạch tối nay hủy bỏ.”
Quản Triều lùi về sau một bước, cau mày nói, “Có ý gì?”
Lục Cảnh nhìn vào mắt Quản Triều, thấy trong đó có vẻ cảnh giác và không hiểu sâu sắc, ngoài ra không còn cảm xúc nào khác.
Thế là Lục Cảnh nói, “Lữ Mai Lang không nói với ngươi sao? Chờ chút sau khi hội minh kết thúc, chúng ta định tìm quán thanh lâu uống rượu ngắm hoa, có điều hắn hình như có chuyện khác nên không đi được, bảo ta đi thông báo cho những người khác.”
Vừa nói Lục Cảnh vừa nhướng mày với Quản Triều, ra vẻ “ngươi hiểu ý ta” .
Quản Triều nghe vậy sự cảnh giác dưới đáy mắt giảm bớt không ít, thở phào nhẹ nhõm nói, "Thì ra là bằng hữu của Lữ huynh, nhưng mà hắn không nói với ta về chuyện uống rượu ngắm hoa.”
“Ồ, vậy sao?” Lục Cảnh lộ ra vẻ xấu hổ, "Xem ra ta tìm nhầm người rồi."
“Không sao,” Quản Triều nói, liếc nhìn xung quanh, cũng học Lục Cảnh hạ giọng nói, "Nghe Hàn các chủ nói, sau khi hội minh kết thúc chúng ta sẽ ở lại kinh sư thêm hai ngày, đến lúc đó nếu các ngươi có chỗ vui chơi nào tốt thì cho ta đi với nhé."
“Dễ nói dễ nói.” Lục Cảnh cười ha ha.
Đồng thời âm thầm gạch tên Quản Triều trong danh sách.
Với hai người tiếp theo Lục Cảnh cũng dùng phương pháp tương tự, lừa dối bọn họ một lượt, đáng tiếc phản ứng của họ cũng gần như giống Quản Triều.
Hơn nữa tất cả đều tỏ ra hứng thú với chuyện Lục Cảnh bịa ra về rượu ngắm hoa.
Tốt thôi, Lục Cảnh nghĩ bụng những vị thiếu hiệp chính đạo này cũng thật đáng thương, theo chưởng môn các chủ ra ngoài, ngày thường chắc chắn bị quản rất nghiêm.
Rõ ràng đến đô thành phồn hoa nhất thiên hạ, được nhìn bao cảnh đẹp, mà chẳng ai dám đi lại lung tung, khó khăn lắm mới có người gan lớn chịu dẫn đường, lập tức có rất nhiều người hưởng ứng không ngừng.
Đáng tiếc Lục Cảnh chỉ là vẽ bánh cho vui, đám Quản Triều chỉ có một phen mừng hụt.
Loại bỏ ba người trong một hơi, Lục Cảnh chỉ mất chưa đến thời gian uống nửa chén trà, sau đó hắn đi về phía Lữ Mai Lang.
Trong giang hồ nếu có bảng xếp hạng các cậu ấm ăn chơi, Lữ Mai Lang chắc chắn nổi tiếng có tên trong bảng.
Rõ ràng tư chất thiên phú đều không tệ, lại là con trai của trang chủ Tiêu Dao sơn trang Lữ Khinh Hầu, khởi đầu này có thể nói hoàn hảo, thế nhưng hắn lại khác với người ca ca nổi danh thiên hạ của mình, cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, tự cam đọa lạc.
Có thể nói là hoàn toàn nằm ườn.
Nhưng Lục Cảnh biết tất cả những điều này thực ra đều là giả tượng, Lữ Mai Lang nằm mơ cũng muốn vượt qua người ca ca của mình, trước kia vì bị quyển bí tịch giết người kia mê hoặc, hắn đã đem bí mật giấu kín trong lòng nói hết ra.
Mà Lục Cảnh lúc đó là người duy nhất hoàn toàn tỉnh táo trong tửu lâu, tự nhiên đã nghe hết những lời tâm sự đó.
Đương nhiên, đó là chuyện riêng của Tiêu Dao sơn trang, Lục Cảnh cũng không định nhúng tay vào.
Nhưng hắn biết rõ tâm tư Lữ Mai Lang sâu sắc hơn so với những người cùng tuổi, Lữ Mai Lang đã ngụy trang vài chục năm mà không lộ ra chút dấu vết gì, mấy trò lừa trẻ con mà Lục Cảnh dùng để lừa Quản Triều ba người lúc trước, chưa chắc còn có tác dụng ở chỗ hắn.
May là Lục Cảnh có thủ đoạn khác để đối phó với Lữ Mai Lang.
Đêm nay Lữ Mai Lang đúng là hơi mất tập trung như lời Yến Quân nói, chuyện này với hắn mà nói cũng rất hiếm thấy. Có điều bản thân hắn không phải là người thích giao tiếp, mọi người đều biết nhị công tử Lữ chỉ thích vui đùa sơn thủy, không mấy quan tâm chuyện giang hồ.
Cho nên những người kết giao với hắn cũng không nhiều, Lữ Mai Lang mừng vì được yên tĩnh, tự mình tìm một chiếc bàn nhỏ tự rót tự uống.
Nhưng mới uống chưa được một bầu rượu, đã có bạn đến rồi.
Lữ Mai Lang nghe tiếng người ngồi xuống trước mặt, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, thở dài nói, “Mắt của ngươi có phải không được tốt lắm không?”
“Tại sao nói vậy?” Lục Cảnh hỏi.
“Trong tửu lâu này có rất nhiều thanh niên tài tuấn đang chờ kết giao bạn bè, ngươi lại cứ chọn đúng một tên thiếu gia ăn chơi không muốn kết giao bạn bè, rồi ngồi đối diện với hắn, đây không phải mắt nhìn không tốt thì là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận