Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 215: Dưỡng kiếm

"Bao nhiêu?" Lục Cảnh hiện tại còn có hơn 10 ngàn lượng bạc, cho nên nói đến vấn đề tiền bạc, hắn cảm thấy mình vẫn có chút khả năng chi trả. Nhưng sau đó liền nghe Xi thốt ra một con số, "500 ngàn lượng." Lục Cảnh hoài nghi tai mình có vấn đề, một lát sau mới nói, "Ngươi không phải nói với ta rằng đơn hàng đắt nhất mà ngươi từng nhận cũng chỉ có 200 ngàn lượng bạc sao?" "200 ngàn lượng chỉ là tiền công," Xi nói, "nguyên liệu là do đối phương cung cấp. Ta đã nói với ngươi, chế tạo hai món đồ kia cho ngươi thì không lấy tiền công, cho nên lần này 500 ngàn chỉ là tiền chi phí nguyên liệu." "Nguyên liệu gì mà đắt đến vậy?" Lục Cảnh hít một hơi lạnh. Xi cảm thấy câu hỏi của Lục Cảnh rất kỳ lạ, "Ngươi từng gặp mấy người có phi kiếm?" Được Xi nhắc nhở, Lục Cảnh cũng phát hiện, nếu không tính Cốc Trọng Lăng trong Biệt Hữu Động Thiên thì hình như cả tòa thư viện cũng không có ai thứ hai tu luyện phi kiếm. Lục Cảnh yếu ớt nói, "Chẳng lẽ không phải là do Ngự kiếm thuật khó luyện sao?" "Ngự kiếm thuật khó luyện đích xác là một mặt, nhưng thiếu phi kiếm cũng là một nguyên nhân rất quan trọng," Xi nói, "nếu không thì mọi người ít nhiều cũng sẽ có ý muốn thử một chút, dù sao Ngự kiếm thuật được công nhận là đứng đầu vạn pháp, ta cũng rất muốn tự tay luyện một thanh phi kiếm, đáng tiếc trong tay không có nguyên liệu." "Hiện tại chỗ ta có hai thanh phi kiếm, một thanh là tác phẩm lúc tuổi già của sư phụ ta, còn một thanh là di vật cha ta để lại, cho nên 500 ngàn cũng không đắt... Trên thực tế, nguyên liệu luyện chế phi kiếm luôn trong tình trạng có tiền cũng không mua được, căn bản không thể mua được." Xi nói. Lục Cảnh nghe mà ngơ ngác, một lúc sau mới nói, "Không thể rẻ hơn một chút sao?" "Ngươi có bao nhiêu tiền?" Xi hỏi. "1... 12 ngàn lượng thì phải." Lục Cảnh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại giấu trong lòng khoản tiền lớn vạn lượng bạc trắng, mà khi nói ra lại không có chút lực nào. "Thiếu một chút, nhưng nếu ngươi thật sự gấp dùng, thì phi kiếm này ta có thể cho ngươi trước." Xi nói. "Thật sao? Nhưng hai thanh kiếm này hẳn đều rất quan trọng với ngươi? Ngươi cứ vậy mang bán cho ta mà không thấy tiếc sao?" Xi cũng không cảm thấy có gì, "Rất bình thường mà, pháp khí không phải là dùng để sử dụng sao, để ở chỗ ta mà bị bỏ xó mới là phí của trời, chi bằng giao cho người thật sự cần đến nó... Bất quá, ngươi tìm ta mua phi kiếm, có phải là vì hiện tại ngươi đã có thể tu luyện bí lực rồi? " Xi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lục Cảnh, nàng chỉ một lòng một dạ chú tâm vào luyện khí, có chút không rành thế sự, nhưng không hề ngốc nghếch, rất nhanh liền nghĩ đến một điều. Lục Cảnh cười khổ, "Còn lại 488 ngàn lượng, ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng bù vào." "Nhanh chóng là bao lâu?" "Cho ta nửa năm đi." "Nếu nửa năm sau ngươi không bù đủ thì sao?" Xi hỏi lại. Lục Cảnh thở dài, "Vậy ta sẽ học luyện khí với ngươi, nhưng nói rõ trước, học thì học, ta sẽ không chuyển đến ở cùng ngươi đâu." "Chúng ta là đồng đạo, không phải quan hệ thầy trò, những món đồ trước đây ngươi đưa cho ta dùng rất tốt, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu tiếp." Xi cải chính. Mặc dù Lục Cảnh có vẻ không muốn chuyển đến sơn động này ở cùng với nàng, nhưng thấy vậy Xi vẫn rất vui, đã nghĩ đến việc giúp Lục Cảnh kéo ống bễ sau nửa năm. Nàng tiến vào một gian thạch thất khác trong sơn động, một lúc sau ôm hai hộp gỗ trở ra, hỏi Lục Cảnh, "Ngươi muốn thanh nào?" Lục Cảnh không có yêu cầu gì về việc phi kiếm tốt hay xấu, hắn chỉ muốn dùng Ngự kiếm thuật để nhanh chóng tiêu hao hết một mảng lớn bí lực trong niết hoàn cung, nên tùy tiện chỉ vào chiếc bên phải. Xi mở hộp gỗ, "Kiếm này tên là Hồ Quang, dài một thước sáu tấc, xuất từ tay sư phụ ta, Âu Dương Phái, là tác phẩm lúc tuổi già của bà khi dã luyện đại thành, sở dĩ nó có tên này, là vì khi bay, thân kiếm sẽ có ánh sáng lưu chuyển, tựa như mặt hồ gợn sóng lăn tăn." Lục Cảnh nhận thanh tiểu kiếm từ tay Xi, cảm nhận đầu tiên chính là nó rất nhẹ. Theo Xi nói thì trọng lượng của phi kiếm đều rất nhỏ, để giảm tối đa lượng bí lực tiêu hao khi phi hành. Hơn nữa, thân kiếm cũng ngắn hơn trường kiếm bình thường, xấp xỉ dao găm, vì không cần cầm nghênh địch, nên cả hộ thủ và chuôi kiếm đều rất mỏng. Trước đó Lục Cảnh đã giao đấu với Cốc Trọng Lăng, nên đối với phi kiếm cũng không xa lạ gì, hắn cũng vô thức đem Hồ Quang so sánh với hai thanh tiểu kiếm một bạc một vàng của Cốc Trọng Lăng. Phát hiện Hồ Quang không có vẻ lạnh lẽo đáng sợ như hai thanh kia, nhưng lại trông tao nhã hơn. Lục Cảnh học bộ dáng của Cốc Trọng Lăng cất tiểu kiếm vào tay áo, rồi cảm ơn Xi. Tiếc rằng, chiêu kia của Cốc Trọng Lăng là tàng kiếm thức trong Ngự kiếm thuật, phi kiếm giấu trong tay áo sẽ không chạm vào tay áo hay cánh tay, vô cùng thần kỳ, còn Lục Cảnh thì thuần túy dựa vào khả năng phòng thủ cao của Hỏa Lân Giáp mà nhét cứng thanh phi kiếm vào trong. Xi sau đó đưa cả hộp kiếm cho Lục Cảnh, "Cầm cái này luôn đi, nếu phi kiếm bị hư tổn thì để trong hộp sẽ có thể chậm rãi hồi phục." Sau khi có được Hồ Quang, Lục Cảnh cũng không trì hoãn thêm, lập tức quay về nơi ở của mình bế quan. Dựa theo nửa phần trên của Thanh Quang Nguyệt Ảnh Kiếm về Dưỡng Kiếm Thiên, dán Hồ Quang lên trán mình. Không biết có phải do bí lực trong niết hoàn cung quá nhiều hay không mà Lục Cảnh vừa bắt đầu minh tưởng, muốn thiết lập liên hệ với phi kiếm trong tay, thì bí lực trong người hắn đã bắt đầu rục rịch, điều này cũng khiến Lục Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Về sau thuận theo đó, khống chế một phần bí lực tiến vào trong phi kiếm, rồi để nó du tẩu một vòng, sau đó chia thành hai, một phần lưu lại trong thanh phi kiếm, phần còn lại trở về niết hoàn cung. Cứ thế lặp đi lặp lại, trong niết hoàn cung dần ngưng tụ thành một đạo kiếm ảnh. Nhìn kỹ lại thì thấy nó lại có mấy phần tương tự với Hồ Quang trên trán Lục Cảnh. Điều này có nghĩa Lục Cảnh đã sơ bộ thiết lập được liên hệ tâm thần với thanh phi kiếm này. Cho đến giờ, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Tiếp đến là phần khó nhằn nhất, Lục Cảnh cần chiếu tâm thần của mình vào đạo kiếm ảnh kia, sau đó dẫn động bí lực xung quanh đến ôn dưỡng kiếm ảnh. Lục Cảnh ban đầu còn cẩn thận tỉ mỉ điều động bí lực theo kiếm quyết. Nhưng rất nhanh mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán hắn, bởi vì không biết có phải Tuyền Cơ khuếch đại mức tiêu hao bí lực của Ngự kiếm thuật hay không mà nói rằng tu sĩ bình thường ngày đầu cũng chỉ miễn cưỡng có thể thiết lập liên hệ với phi kiếm, sau mỗi ngày luyện ra bí lực, nhiều nhất chỉ có thể ôn dưỡng một canh giờ là cạn kiệt. Dù sao thì hiện tại Lục Cảnh còn rất xa mới cạn kiệt, hắn tính toán sơ, thấy với tốc độ tiêu hao trước mắt, đến trước khi trời tối chỉ sợ hắn chỉ tiêu hao hết chưa tới một phần tư bí lực. Rõ ràng việc này không thể giúp hắn bảo toàn được tính mạng, thế là Lục Cảnh không thể không cắn răng, tự ý tăng tốc độ hấp thụ bí lực của kiếm ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận