Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 90: Ma võ song tu

Chương 90: Ma võ song tu
Vân Hạc thiền sư thấy Khô Mộc sư thái bị nội thương, liền muốn tiến lên chữa thương cho nàng, không ngờ cũng bị Khô Mộc trực tiếp quát lại.
"Không cần đâu, ta trên người có mang theo thuốc trị thương, các ngươi vẫn là tranh thủ thời gian đi cướp lại 《 Võ Kinh 》 đi." Dừng một chút, nàng lại nói, "Người ta đã mắng đến tận đầu chúng ta rồi, đáng tiếc lão ni ta không có bản lĩnh, chỉ có thể cắn răng chịu nhục."
Vân Hạc thiền sư đối với tính tình của Khô Mộc sư thái cũng đã sớm rõ, nên thấy nàng cự tuyệt hảo ý của mình cũng không có gì bất ngờ, cho đến câu nói sau của nàng...
Vân Hạc thiền sư hít sâu một hơi, nói với Lục Cảnh, "Lục đại hiệp, thân là chính đạo hiệp khách, hành động của ngươi từ trước đến nay chúng ta đều để trong mắt, quả thực có thể xưng là hiệp can nghĩa đảm, nhân nghĩa vô song, hơn nữa trước đó tại kinh thành còn từng cứu một đám đồng đạo ra khỏi nước lửa, đúng là tấm gương cho chính đạo chúng ta."
"Hôm nay chúng ta thực sự không muốn cùng ngươi động thủ, càng không muốn... gây hại ngươi, làm vậy sẽ chỉ khiến người đau khổ, kẻ vui mừng, tạo cơ hội cho những tên ma đầu Ma đạo vỗ tay khen hay."
"Thế nào, các ngươi nghĩ thông rồi dự định cứ vậy thả chúng ta đi sao?" Lục Cảnh hỏi.
"Vậy thì không được," Vân Hạc thiền sư lắc đầu, "Bần tăng đã nói từ trước, 《 Võ Kinh 》 là chí bảo của Phật môn ta, tuyệt không thể rơi vào tay người ngoài, nên vừa rồi mấy người chúng ta đã bàn bạc một chút."
"Nói thế nào?"
"Chúng ta hy vọng Lục đại hiệp có thể xuống tóc xuất gia..."
"Cái gì?" Lục Cảnh thiếu chút nữa phun nước bọt ra đất.
Có thể hết lần này tới lần khác Vân Hạc thiền sư lại tỏ vẻ rất nghiêm túc, không hề giống đang đùa, "Chỉ cần ngươi xuất gia, sẽ là người trong Phật môn ta, vậy việc xem 《 Võ Kinh 》 thậm chí là việc tu hành công phu tự nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì."
"Vậy nên chỉ cần ngươi bằng lòng cạo đầu xuất gia, giao ra 《 Võ Kinh 》, hôm nay chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa."
Hắn vừa dứt lời lại có một hòa thượng nói thêm vào, "Còn có ba vị nữ thí chủ đi cùng Lục đại hiệp, nếu các nàng cũng từng nhìn qua 《 Võ Kinh 》 thì cũng đều phải xuất gia."
"Cùng ta sao?"
"Khụ khụ, Lục đại hiệp nói đùa rồi, các nàng đương nhiên phải vào chùa ni chỉ có đệ tử nữ, tỷ như tĩnh một phái của Khô Mộc sư thái."
"Vậy vẫn thôi đi, huyền công Phật môn của Khô Mộc sư thái ta vừa mới được lĩnh giáo rồi, cảm giác không được tốt cho lắm."
Sắc mặt của Khô Mộc sư thái càng thêm khó coi, nhưng lão ni cô này ngược lại rất biết chấp nhận, vừa rồi bại dưới tay Lục Cảnh, lúc này mặc cho Lục Cảnh nói thế nào nàng cũng không một lời, cũng không giải thích.
Vân Hạc thiền sư có vẻ không hiểu về sự lựa chọn của Lục Cảnh, "Sao phải thế chứ, Lục đại hiệp, võ công của ngươi quả thực rất lợi hại, đặc biệt là nội công tu vi, thậm chí có thể nói độc bộ thiên hạ."
"Một đấu một chúng ta đều không phải đối thủ của ngươi, thậm chí luân chiến cũng chưa chắc có thể bắt được ngươi, nhưng nếu chúng ta thật cùng xông lên, ngươi chỉ có hai tay hai chân, sao có thể thắng được chúng ta."
"Thay vì bỏ mạng ở đây, tại sao không chọn xuất gia? Ngươi tu luyện Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng, chính là do Hoằng Liên đại sư sáng tạo, bây giờ lại có được 《 Võ Kinh 》 do chính Phật Tổ viết ra, đủ thấy ngươi có duyên với Phật tổ, lòng có tuệ căn. Nếu cứ như vậy quy y, thành tựu sau này có lẽ không thua gì Hoằng Liên đại sư."
"Đại sư không cần tốn nước bọt," Lục Cảnh nói, "ta nhiều bà như vậy, vào nhà ai cũng không thể vào cửa Phật được a, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa..." Lục Cảnh cười cười, "Các ngươi cũng không phải đối thủ của ta."
"Nếu vậy, vậy đắc tội vậy."
Vân Hạc thiền sư biết rõ đàm phán đã tan vỡ, cho nên hắn cũng không nói thêm gì nữa, chắp tay trước ngực, hướng Lục Cảnh thi lễ một cái, sau đó liền cởi xuống tam cổ kích ở bên hông.
Mà trừ Khô Mộc sư thái còn đang chữa thương, 11 cao thủ đỉnh tiêm Phật môn còn lại đều đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
Mặc dù bọn hắn biết rõ cùng lúc động thủ, hơn nữa còn là đối phó một vãn bối, vấn đề này nhìn thế nào cũng có vẻ không chú ý. Thế nhưng là trước đó Khô Mộc sư thái đã làm mẫu cho bọn họ xem.
Để bọn họ biết rõ đơn đả độc đấu bọn họ đều không phải là đối thủ của Lục Cảnh, vì tìm lại chí bảo Phật môn —《 Võ Kinh 》 nổi danh là cội nguồn võ công thiên hạ bọn họ không thể không hạ mặt mo xuống.
Dù sao trước toàn bộ Phật môn, được mất vinh nhục của cá nhân đã không còn quan trọng nữa.
Mà lần này Lục Cảnh không còn chờ đợi, thế mà chủ động ra tay.
Chỉ thấy hắn trực tiếp rút từ trong tay áo ra một thanh tiểu kiếm lóe lên hàn ý.
Sau đó nhìn về một hòa thượng, hòa thượng kia là cao thủ của Kê Minh tự, không những một tay Phục Hổ La Hán Quyền thi triển xuất thần nhập hóa, mà còn tu thành kim cương bất hoại thân.
Luận về độ cứng, đủ để so sánh với Lục Cảnh ở tầng thứ năm của Hỏa Lân Giáp.
Sau khi nghe Ôn Tiểu Xuyến giới thiệu qua lai lịch của người này, Lục Cảnh liền coi hắn là đại địch số một.
Bởi vì không có ai rõ hơn hắn, một người đánh không lại mình sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức. Nên Lục Cảnh vừa tới đã tung ra chiêu lớn, bay kiếm chiêu hô lên.
Vân Hạc thiền sư nói không sai, tuy 《 Võ Kinh 》 đã rơi vào tay hắn, nhưng Lục Cảnh còn chưa kịp tu luyện, cho dù là phần nội công, theo phỏng đoán của Lục Cảnh, cũng phải tới lần đổi mới nội lực tiếp theo mới có thể có ảnh hưởng đến hắn.
Mà với võ công hiện tại của hắn, dù cố gắng thế nào cũng không thể chống lại 12 cao thủ võ lâm cùng nhau xông lên vây đánh, xem kiểu gì cũng thua không nghi ngờ.
Nhưng Lục Cảnh từ trước tới giờ không chỉ là một cao thủ võ lâm, hắn còn là một người tu hành, có thủ đoạn chiến đấu của người tu hành.
Đương nhiên, quy tắc của ti thiên giám vẫn là phải tuân thủ một chút, Lục Cảnh cũng không bày pháp thuật tùy tiện trước mặt người bình thường, mà ngụy trang thành bộ dáng ám khí.
Mà vị đại hòa thượng Kê Minh tự kia quả nhiên cũng mắc lừa, thấy Hồ Quang đến không tính là nhanh, liền định trực tiếp dùng tay không bắt lấy, cũng không ngờ lúc sắp tới gần đầu, thanh phi kiếm kia lại đột nhiên tăng tốc, né tránh một trảo của hắn.
Đến lúc này hắn cũng chỉ ngạc nhiên về thủ đoạn ám khí cao minh của Lục Cảnh, không quá để ý, dù sao hắn còn có kim cương bất hoại thân hộ thể.
Nhưng rồi sau đó hông của hắn lại đau nhói, bụng dưới lại bị thanh tiểu kiếm kia rạch ra.
Đùa cái gì vậy, đây chính là một kích toàn lực của phi kiếm linh động hậu kỳ nhị cung tu sĩ, sao có thể chỉ dựa vào thân thể liền chống đỡ được.
Vị đại hòa thượng Kê Minh tự kia, còn chưa kịp ra tay đã mất đi sức chiến đấu.
Mà Lục Cảnh thậm chí còn không nhìn về hướng bên kia, với sự liên kết giữa hắn và Hồ Quang, hắn đã sớm nắm rõ hết thảy xung quanh, tiếp đó hắn liền dùng bí lực thúc đẩy phù văn trên thiền trượng, một trượng đập về phía một hòa thượng Vân Sơn tự xông lên phía trước.
Kẻ sau không dám đỡ, né người tránh một kích này.
Kết quả Lục Cảnh tựa như vung quá mạnh, có chút không thể dừng lực, khiến thiền trượng nện xuống đất.
Hòa thượng Vân Sơn tự thấy thế đại hỉ, vội vàng lại vung giới đao trong tay xông lên, muốn nhân cơ hội này làm Lục Cảnh khó coi, nhưng thiền trượng vừa nện xuống đất, tinh thần của hắn có chút hoảng hốt.
Đây là... Âm công sao? Nhưng phái nào có âm công lại có thể thi triển như vậy? !
Mặc dù hắn chỉ hoảng thần một thoáng, nhưng cao thủ tranh đấu, từ trước tới nay đều không cho phép có nửa điểm sai sót.
Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, thì thiền trượng của Lục Cảnh đã đập vào trước ngực hắn.
Người thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận