Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 106: Ôn gia 7 nữ

"Chương 106: Ôn gia 7 nữ 'Đánh một trận đi.'" Lục Cảnh kích động nói.
"Cái gì?" Yến Quân hoài nghi tai mình có vấn đề, không thể không hỏi lại một lần.
"Ngươi vừa hỏi có gì có thể giúp ta... Trước cùng ta đánh một trận thế nào?" Lục Cảnh nói.
"Luận bàn sao? Có thể a." Yến Quân trong mắt lóe lên một tia hứng thú, nàng biết rõ trong giới võ lâm đích thực là có một số người ham võ như mạng.
Bọn họ trong đầu chỉ toàn là những chuyện liên quan đến võ công, nhìn thấy đối thủ thực lực ngang hoặc mạnh hơn mình, liền nghĩ mọi cách cùng đối phương luận bàn.
Mà bọn họ thường có thể từ những cuộc luận bàn này thu hoạch không ít, tìm ra sơ hở trong chiêu thức của mình, cũng như phương hướng cải tiến sau này. Những người này thường được gọi là võ si.
Lục Cảnh có thể trong thời gian ngắn như vậy luyện trượng pháp đến cảnh giới đại viên mãn, rất có thể chính là dạng người này.
Nhưng Yến Quân không ngờ Lục Cảnh sau đó lại lắc đầu nói: "Không không không, không phải luận bàn, ta hi vọng ngươi có thể dốc toàn lực, tốt nhất đừng giữ lại gì, đương nhiên, để phòng ngừa ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta có thể đều không dùng binh khí."
"Đánh thật?" Yến Quân nhướng mày.
"Đánh thật." Lục Cảnh gật đầu.
Vừa dứt lời, Lục Cảnh chỉ thấy ánh mắt Yến Quân trở nên phức tạp, nhưng vị thủ tịch Vân Thủy Tĩnh Từ Các cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ dứt khoát nói: "Tốt, ngươi muốn đánh với ta khi nào? Đêm nay sao?"
"Không, nếu Yến nữ hiệp rảnh, giờ Thân một khắc buổi chiều có được không?"
"Địa điểm đâu?"
"Địa điểm ngươi quyết định đi, ta sao cũng được."
"Tốt, vậy ở khu rừng phong sau núi kia đi."
Yến Quân đáp ứng xong lại hơi gật đầu với Lục Cảnh, sau đó liền không nói gì nữa, xoay người rời khỏi học đường.
Lục Cảnh không biết có phải là ảo giác của mình không, vị thủ tịch Vân Thủy Tĩnh Từ Các này tuy vẫn giữ thần sắc không đổi, nhưng khi rời đi, bước chân rõ ràng nhanh hơn một chút.
Yến Quân sau khi ra khỏi cửa liền đến bên cạnh học đường nghe một khóa pháp thuật, sau khi ăn cơm trưa, đi tới một tiểu viện trồng cây lê trước cổng.
Đưa tay gõ cửa sân.
Một giọng lười biếng từ bên trong truyền ra: "Cửa không khóa, tự vào đi."
Yến Quân nghe vậy đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một thiếu nữ áo lục vừa mới rời giường, đang trang điểm.
Nếu Lục Cảnh cũng ở đây, thấy cảnh này tám phần sẽ hồi tưởng đến bài "Bồ Tát Man" của Ôn Đình Quân, câu "Lười biếng biếng vẽ mày ngài, làm trang rửa mặt trễ", chính là miêu tả chân thực hình ảnh thiếu nữ áo lục trước mắt.
Yến Quân thấy vậy trên mặt cũng hiếm khi lộ ra một vẻ bất đắc dĩ: "Tiểu Xuyến, sao ngươi lại dậy muộn thế, không đi nghe giảng sao?"
"A, hôm qua cùng mấy người bạn mới trốn đi xem kịch, không cẩn thận về muộn, đành phải sáng ngủ bù." Thiếu nữ áo lục vừa nói còn vừa ngáp một cái: "Còn về khóa học ở thư viện... Dù sao mấy khóa buổi sáng cũng không phải bắt buộc nghe."
"Chỉ cần nghe đủ ba môn là có thể vượt qua kỳ thi cuối kỳ." Yến Quân khuyên nhủ.
"Yên tâm, ta biết rõ mà." Thiếu nữ tên Tiểu Xuyến thản nhiên nói: "Ngươi nếu biết ta đến từ đâu, thì cũng phải biết đạo sinh tồn của phụ nữ Ôn gia là gì."
"Ngươi bỏ nhiều thời gian và công sức giao tiếp rộng rãi như vậy, nhưng có bao giờ nghĩ đến việc dựa vào đàn ông... cuối cùng không bằng tự dựa vào chính mình." Yến Quân nghiêm mặt nói.
"Mẫu thân ta từng nói, dưới tình huống bình thường, người biết dựa vào chính mình thì tốt hơn dựa vào đàn ông, đều là những người phụ nữ không có năng lực tìm được đàn ông tốt. Bất quá... Yến tỷ tỷ là ngoại lệ." Tiểu Xuyến cười hì hì nói: "Cho nên ngươi là người ta sùng bái nhất."
"Nhưng mà..." Câu chuyện của nàng chuyển sang hướng khác: "Nếu để ta trở thành người giống ngươi thì thôi đi, dù ta có tố chất như ngươi cũng làm không được, quá mệt mỏi... Ta vẫn thích loại cuộc sống ngồi ăn rồi chờ chết này, ta sở dĩ luyện công, cũng chỉ vì thuận tiện tìm đàn ông, hì hì."
Bởi vì trong mắt những đại cao thủ, phụ nữ biết võ công càng có mị lực.
Tiểu Xuyến vừa nói vừa duỗi bắp chân từ dưới váy ra, đưa cho Yến Quân nhìn, không những thon dài trắng nõn, mà so với bắp chân các cô gái bình thường trong khuê phòng, nó càng thêm rắn chắc, tràn đầy vẻ đẹp khỏe mạnh và tràn đầy sức lực.
"Yến tỷ tỷ cũng đừng xem thường việc làm mọt gạo, mẹ ta nói việc này không hề dễ dàng, không thua gì các thư sinh đi thi khoa cử, dù sao đàn ông tốt trên đời này cũng chỉ có vậy, con mắt của ngươi trước hết phải đủ tinh."
"Tốt nhất là có thể kịp thời ra tay ngay khi vàng còn chưa hoàn toàn phát sáng, ừm, chẳng qua nếu ngươi đủ xuất sắc, cũng có thể trực tiếp đi nhặt vàng, tỷ như đại tỷ của ta, tam tỷ và tứ tỷ."
"Các nàng một người gả cho bang chủ Lý của Trường Nhạc bang - đệ nhất bang thiên hạ, một người sau khi vợ cả Lữ trang chủ chết thì trở thành nữ chủ nhân mới của Tiêu Dao sơn trang, còn một người thì là vợ của Du Văn Vũ - đệ nhất kiếm khách Trung Nguyên."
"Hơn nữa đều hạ thủ khi ba người đó đang ở thời điểm rực rỡ nhất, ôi, ta là út không có bản lĩnh như các tỷ, đành phải đặt ánh mắt vào những viên vàng chưa bị khai quật hoàn toàn."
"Chọn được đàn ông tốt thôi chưa đủ, còn phải nghĩ cách chiếm được trái tim của đàn ông, bởi vì đàn ông đều là những con vật có mới nới cũ, không chút thủ đoạn thì rất có thể vàng của ngươi vừa mới phát sáng đã chạy theo người khác."
"Đó cũng là tại sao ta từ nhỏ đã khổ luyện cầm kỳ thư họa, nữ công, nấu ăn, thậm chí những bí thuật gia truyền trong phòng của Ôn gia."
"Ngoài ra, mẹ ta còn nói mọt gạo chỉ biết một mực ăn gạo là mọt gạo ngu ngốc nhất, mọt gạo lợi hại thật sự còn phải biết nuôi gạo, dưỡng gạo càng ngày càng lớn, ăn như vậy mới càng thơm."
"Ngươi hỏi tại sao ta thích giao tiếp rộng như vậy, thứ nhất dĩ nhiên là để chọn đàn ông, thứ hai là... Đợi khi ta chọn được đàn ông, những mối quan hệ tích lũy này cũng sẽ trở thành trợ lực cho hắn." Tiểu Xuyến huơ tay múa chân chỉ dạy.
Mà Yến Quân nghe vậy cũng cảm khái không thôi: "Khó trách giang hồ có câu học kiếm thì đến Tẩy Kiếm Các, cưới vợ thì lấy Ôn gia nữ, bảy người các ngươi nhà Ôn gia, quả nhiên đều không tầm thường, nếu ta là đàn ông, liền sẽ chọn ngươi làm vợ."
Tiểu Xuyến nghe vậy liền ném luôn gương đồng trong tay, giống như cái áo pa-đơ-suy có mũ trùm đầu, nhào vào ngực Yến Quân, hai chân kẹp chặt eo của người sau, cười nói: "Tốt tốt, nếu không bây giờ ngươi cưới ta đi, coi như ngươi là con gái ta cũng không có gì đáng kể."
Ai bảo ngươi là người đứng đầu thế hệ trẻ, chưa đầy 20 tuổi đã bước chân vào Thiên Cơ bảng, vừa nhìn thấy ngươi ta liền ngay cả đi đường cũng không vững, ngươi mà làm tướng công của ta, sau này có gặp mấy tỷ tỷ kia của ta, ta ở trước mặt các nàng cũng có thể ưỡn ngực."
Nhưng Tiểu Xuyến không ngờ khi nhắc tới Thiên Cơ bảng, thần sắc của Yến Quân lại hơi đổi.
Thiếu nữ áo lục nhạy cảm phát hiện sự thay đổi nhỏ lóe lên rồi biến mất trong mắt hảo hữu, thần sắc không khỏi hơi giật mình, hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì à?"
Yến Quân nghe vậy cũng không giấu giếm: "Có người khiêu chiến ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận