Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 326: Hào khí kim chủ

"Kim lão bản tìm ta?" Lục Cảnh giật mình.
Kim Đa Đa không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề nói, "Đúng, không biết Lục đại hiệp có hứng thú đến Đa Bảo Các của ta làm cung phụng hay không? Hàng năm ta có thể đưa cho Lục đại hiệp 400 ngàn lượng."
Con số này vừa được đưa ra, dù trong bữa tiệc đang ngồi đều là những nhân vật lớn trong giang hồ, cũng không khỏi hơi biến sắc mặt.
Các thế lực võ lâm lớn đều có kiểu truyền thống chiêu mộ người này, dù sao muốn phát triển lớn mạnh, cao thủ, nhất là cao thủ đỉnh tiêm không bao giờ là đủ cả.
Nhưng cho dù là cao thủ nhất lưu, 400 ngàn lượng hàng năm vẫn quá không bình thường.
Trên thực tế, trong lòng Lý Bất Phàm cũng đã nảy ra ý định mời chào Lục Cảnh, nhất là sau trận giao thủ đêm đó, hắn không ngừng nhớ đến Lục Cảnh, muốn thu nạp người này vào Trường Nhạc bang.
Chỉ là hắn không trực tiếp như Kim Đa Đa, mặc dù lần này chạm mặt Lục Cảnh ở Ôn gia trang, cũng không vừa tới đã nói đến chuyện này, mà là định tạo quan hệ trước với Lục Cảnh rồi từ từ mưu tính sau.
Nhưng lúc này Lý Bất Phàm lại có chút hối hận, bởi vì hắn biết với giá mà Kim Đa Đa đưa ra thì Trường Nhạc bang không thể nào bì kịp.
Không phải Trường Nhạc bang không bỏ ra nổi số tiền đó, Trường Nhạc bang tuy không có tiền như Đa Bảo Các, nhưng dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất đại bang, 300 ngàn vẫn có thể xoay được, mấu chốt là bang chủ Lý Bất Phàm không thể làm như vậy.
Dùng lời Lục Cảnh của kiếp trước mà nói, nếu Lý Bất Phàm móc số tiền đó ra sẽ phá hỏng kết cấu tiền lương của Trường Nhạc bang, tiền lương chênh lệch quá lớn, những người kỳ cựu trong bang chắc chắn không hài lòng, ngược lại còn ảnh hưởng đến bầu không khí trong bang, được chẳng bù mất.
So sánh thì Đa Bảo Các không có nỗi phiền não này, bởi vì phần lớn cao thủ trong Đa Bảo Các đều là người ngoài, dù là người cũ của Đa Bảo Các cũng không có nhiều quyền lên tiếng.
Mà ai cũng biết Kim Đa Đa ra tay xưa nay đều rất xa hoa, thu nhập của nhóm cung phụng Đa Bảo Các vốn dĩ đã cao hơn rất nhiều so với bất kỳ bang phái hay tổ chức nào khác, cũng không tồn tại khả năng đi ăn cây táo rào cây sung, nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng bất mãn với Lục Cảnh chút thôi.
Nhưng chẳng phải Lục Cảnh vừa đánh bại Lệ Phi Long đó sao? Lệ Phi Long từ lúc ra tay đánh lén đến lúc thua chỉ dùng một chiêu, những người bất mãn với Lục Cảnh kia cũng đều có thể tự đánh giá xem mình trụ được mấy chiêu trước Lục Cảnh.
Chiêu vung tiền của Kim Đa Đa vừa tung ra, Lý Bất Phàm liền biết phần của mình phần lớn là hết hy vọng chiêu mộ Lục Cảnh.
Bởi vì 400 ngàn lượng một năm thật sự quá hấp dẫn, Lý Bất Phàm làm bang chủ Trường Nhạc bang lâu như vậy, gia sản còn không bằng một nửa số này, cho tới lúc nghe thấy số lượng chữ đó, hắn cũng không nhịn được mà hơi động lòng.
Lúc này người động lòng trong bữa tiệc không chỉ có mình hắn, Anh Quốc công vỗ đùi vẻ mặt hối hận nói, "Khi còn bé sao ta lại không chăm chỉ luyện võ nhỉ?"
Du Văn Vũ ở không xa trong mắt cũng thoáng hiện lên một tia tinh quang, loại trừ Anh Quốc công là vương công quý tộc, trong số những người đang ngồi chỉ có hắn và Lục Cảnh còn chưa thuộc bất cứ thế lực nào, có thể bị mời chào.
Mặc dù với danh tiếng và địa vị giang hồ bây giờ của Du Văn Vũ, việc hắn gia nhập môn phái khác, nghe người ta sai bảo gần như không thể, nhưng nếu có 400 ngàn lượng đặt trước mặt, Du Văn Vũ cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể thương lượng.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là, Lục Cảnh do dự một lát rồi nói, "Đa tạ Kim lão bản có lòng tốt, nhưng ta là người thích tự do, hiện tại còn không có ý định này."
Tiền, đương nhiên hắn muốn, nhưng kinh nghiệm hai đời làm người cũng nói cho Lục Cảnh biết, tiền của bọn tư bản không dễ cầm như vậy.
Dù Kim Đa Đa hào phóng hào sảng thế này, nhưng có thể kinh doanh Đa Bảo Các đến cục diện hiện tại, sao có thể là một kẻ khờ khạo?
Kim Đa Đa đã mở ra mức giá trên trời 400 ngàn lượng một năm, vậy chứng tỏ chuyện cần Lục Cảnh giải quyết chắc chắn rất khó.
Đây không phải là đến Ôn gia dự tiệc mừng thọ, giải đáp câu đố nhận phần thưởng đơn giản.
Hiện tại thiên hạ rung chuyển, khắp nơi nổi gió cuồn cuộn, sự trùng kích đến các hoạt động kinh doanh của Đa Bảo Các tuyệt đối không nhỏ, thật sự nhảy vào hố này thì Lục Cảnh đoán chắc tiếp theo mình sẽ bận túi bụi, có khi còn phải chạy khắp nơi vì Đa Bảo Các.
Ngoài ra, khối tài sản đáng sợ của Kim Đa Đa cũng là một phiền toái lớn, chắc chắn sẽ khiến không ít thế lực thèm muốn.
Ngày thường có lẽ những người đó còn muốn giữ chút quy củ, hơn nữa đám cung phụng của Đa Bảo Các cũng không phải hạng xoàng xĩnh.
Riêng về số lượng cao thủ nhất lưu mà nói, dù là những tông môn đỉnh cao như Tẩy Kiếm Các, Huyền Không Tự, Vân Thủy Tĩnh Từ Các cũng không cách nào sánh bằng Đa Bảo Các.
Bởi vậy mà nhiều năm qua, Đa Bảo Các vẫn vững như bàn thạch trong võ lâm, nhưng nay đã khác, loạn thế đã đến, bạc của Kim Đa Đa chỉ làm người ta thêm đỏ mắt, cho nên rắc rối của ông ta và Đa Bảo Các có lẽ chỉ mới bắt đầu.
Và đó cũng là nguyên nhân Kim Đa Đa tìm đến Lục Cảnh, khứu giác của thương nhân của ông ta nhạy bén hơn ai hết, đã sớm bắt đầu chiêu binh mãi mã.
Đặc biệt là những cao thủ trẻ tuổi có thân phận "trong sạch" như Lục Cảnh, lại càng là mơ ước của bất kỳ thế lực nào.
Cho nên Kim Đa Đa không có ý định bỏ cuộc dễ dàng, ông ta dừng một chút rồi nói, "Lại thêm ba môn võ học nhất phẩm, chỉ cần Đa Bảo Các ta có, ngươi có thể tùy ý chọn, hơn nữa có thể ngươi còn chưa biết, sau khi trở thành cung phụng của Đa Bảo Các, tất cả võ học dưới tứ phẩm đều mở ra vô điều kiện cho ngươi, có thể tùy ý tham khảo."
Nhưng mà vừa dứt lời ông ta đã thấy Lục Cảnh vẫn thờ ơ.
Nếu không tìm được cách kiếm tiền khác, không chừng Lục Cảnh đã vì 400 ngàn lượng một năm mà gia nhập Đa Bảo Các rồi, nhưng hiện tại sau khi cân nhắc lợi hại thì hắn quyết định vẫn là không dấn thân vào vũng nước đục này.
Về phần võ học nhất phẩm, với Lục Cảnh mà nói sức hấp dẫn cũng có hạn, những thứ cần luyện trong tay hắn đã đủ nhiều rồi, hơn nữa vừa mới có tin tức về Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng bản nâng cấp, dù có thêm võ công khác thì trong thời gian ngắn hắn cũng không có thời gian để luyện.
Thấy vậy, Kim Đa Đa cũng không tiếp tục tăng giá, cao hơn nữa đương nhiên ông ta vẫn có thể bỏ ra, nhưng từ hai lần ra giá trước ông ta cũng đã thấy tiền có ý nghĩa với Lục Cảnh nhưng hoàn toàn không đủ để quyết định hành động của Lục Cảnh.
Thế là ông ta không tốn công vô ích nữa, vượt quá dự kiến của mọi người, Kim Đa Đa không rời đi, mà là tìm một chỗ ngồi xuống cạnh bàn.
Kể từ đó, ngoại trừ Tưởng Lôi và Lục Cảnh là khách quý, những người con rể của Ôn gia đều đã đến đông đủ, hiếm khi tụ họp cùng nhau.
Bây giờ người đang ngồi trên chiếc bàn này đều là những hào kiệt một phương, tùy tiện chọn một người ra dậm chân một cái cũng có thể gây chấn động bên ngoài.
Nhưng lúc này họ chỉ lặng lẽ ngồi vây quanh bàn, vừa thưởng thức hoa quả món nguội trước mặt, vừa nói chuyện phiếm, chờ thọ tinh hôm nay lên sân khấu.
Cũng may Ôn lão thái quân không để họ chờ quá lâu, rất nhanh bà được Ôn đại nương và một đám cháu gái ngoại vây quanh đi tới từ phía không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận