Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 395: Thật ác độc một thư sinh

Chương 395: Thật độc ác một thư sinh
Lục Cảnh ẩn nấp kỹ càng không lâu, bốn tên kỵ binh phiên tử cũng xông vào rừng cây.
Lá cây che khuất khiến bọn chúng tạm thời mất dấu Lục Cảnh, nhưng tiếng động ngựa chạy vẫn rất lớn, chúng cứ theo âm thanh mà truy đuổi.
Bốn người này dù không phải nhân vật hung ác, nhưng đều là lão binh dày dặn kinh nghiệm, có thể từ tái ngoại xâm nhập Trung Nguyên, lại tiến xuống phía nam, tối thiểu vẫn có đề phòng, cũng biết đạo lý "gặp rừng chớ vào".
Nhưng bảo bối phía trước, cứ vậy để vuột mất thật quá đáng tiếc, thêm nữa người trên lưng ngựa kia chỉ là thư sinh, trông thân thể gầy yếu, dù có thần kỳ tránh được mũi tên của chúng thì cũng chẳng ai nghĩ mình sẽ thua nếu giao chiến trực diện.
Huống chi bọn chúng có bốn người, nếu cứ thế bị một người dọa lùi, truyền ra ngoài thì cả bốn đừng hòng ngóc đầu lên được trong quân đội.
Nên bọn chúng chỉ hơi do dự, rồi cũng đuổi theo.
Phong Nhị Nương liếc nhìn Lục Cảnh dưới cây cầm cành cây, lại nhìn bốn tên phiên tử trang bị tận răng, hoàn toàn đoán không ra Lục Cảnh rốt cuộc muốn làm gì.
Là định dùng con ngựa để nhử địch, còn mình trốn sau cây bảo toàn cái mạng nhỏ sao?
Hiện tại xem ra đây là giải thích hợp lý nhất, còn tại sao nhặt cành cây... thì có đồ phòng thân vẫn hơn.
Dù Phong Nhị Nương cũng không thấy cành cây trong tay Lục Cảnh có thể làm được gì.
Bên kia bốn tên phiên tử đều khoác giáp, dù là giáp nhẹ nhưng không phải thứ thư sinh có thể dùng cành cây xuyên thủng, đừng nói đến thanh loan đao lắc lư bên hông bọn chúng.
Chỉ một đao xuống, đầu lâu tuấn tú của thư sinh kia e rằng sẽ vĩnh viễn lìa khỏi vai.
Phong Nhị Nương đang nghĩ ngợi thì tên phiên tử đi đầu đã cưỡi ngựa chạy qua chỗ Lục Cảnh nấp sau cây.
Tên phiên tử thứ hai theo sát sau, không hề dừng lại, rõ ràng là bọn chúng không thấy Lục Cảnh sau cây, khiến Phong Nhị Nương tiếc nuối.
Nàng còn muốn diễn một màn cân quắc cứu tài tử ấy chứ.
Không chừng chàng thư sinh tuấn tú kia sẽ mê mẩn nàng ngay, không cưới nàng không được.
Phong Nhị Nương không chê Lục Cảnh sức chiến đấu chỉ có 5 cặn bã, dù sao nàng và các huynh đệ của mình đều rất giỏi đánh đấm, chỉ là trong trại toàn những kẻ thô lỗ ít chữ, đang cần người như Lục Cảnh có thể múa bút viết lách làm quân sư cẩu đầu.
Trong lúc nàng đang suy tư thì con ngựa của người thứ ba cũng sắp đi qua.
Lục Cảnh dường như sắp an toàn.
Nhưng đúng lúc này, Phong Nhị Nương lại thấy Lục Cảnh đột nhiên chui ra từ sau cây, tay còn cầm cành cây kia.
Không ổn rồi!
Trong đầu Phong Nhị Nương lúc này chỉ nghĩ được tới từ ngữ "bánh bao thịt đánh chó" để hình dung hành động của Lục Cảnh lúc này.
Gã này... rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Lục Cảnh dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của Phong Nhị Nương, hắn từ sau cây nhảy ra, rồi đưa cành cây trong tay vào hốc mắt của tên phiên tử thứ tư.
Lục Cảnh biết rõ thời gian mình có rất ngắn, thậm chí không đến một nhịp thở, nhưng dựa vào nhãn công xuất sắc cùng sự trấn định vượt bậc, hắn vẫn kịp tìm đúng con mắt làm mục tiêu trong thời gian ngắn như vậy.
Nơi đó là chỗ yếu ít ỏi không mặc giáp trên người tên phiên tử, Lục Cảnh chỉ cần nhẹ đâm một cái, sau đó con ngựa kia sẽ giúp hắn hoàn thành mọi việc sau đó.
Chỉ nghe phập một tiếng, cành cây kia đâm thẳng vào đầu tên phiên tử.
Lục Cảnh cảm giác cổ tay rung mạnh một cái, lực phản hồi quá lớn khiến hắn không thể giữ cành cây, đành buông tay.
Thấy một kích thành công, Lục Cảnh không hề lùi bước mà lại tiến lên nửa bước, đón đầu con ngựa chạy vụt qua, đưa tay nắm lấy loan đao của tên phiên tử.
Rút thanh đao khỏi yên ngựa rồi lại né đến sau một gốc cây.
Hắn chọn thời cơ rất tốt, vừa đúng lúc người thứ ba đi qua, động thủ nhanh gọn, quá trình giết người cũng không bị ai nhìn thấy, mãi đến khi tên phiên tử cắm đầu xuống ngựa, ba đồng bạn của hắn mới phát hiện có gì đó không ổn, quay đầu lại thì đã không thấy Lục Cảnh đâu.
Cảnh này, cả Phong Nhị Nương trên cây và đám thủ hạ của nàng đều thấy rõ.
Phong Nhị Nương không khỏi hít một ngụm khí lạnh, một đâm thật ác độc! Nàng không ngờ tên thư sinh nhã nhặn kia lại có một mặt hung tàn như thế.
Cái cành cây nhìn có vẻ tầm thường khắp nơi trong rừng lại phát huy ra uy lực đáng sợ đến vậy trong tay hắn.
Quan trọng hơn là sự bình tĩnh cùng tỉnh táo mà Lục Cảnh thể hiện trong toàn bộ quá trình khiến nhóm Phong Nhị Nương suýt chút nữa thì rớt cả cằm.
Gã này rõ ràng không phải lần đầu giết người.
Không, đâu chỉ không phải lần đầu, nhìn cái bộ dạng mặt không đổi sắc của hắn, e rằng đến cả sát thủ đáng sợ nhất cũng không làm được.
Nhưng Phong Nhị Nương lại hiểu lầm Lục Cảnh, Lục Cảnh biết mình giết mấy nhân vật trong sách thì có cảm giác gì đâu, hắn thậm chí còn không thèm nhìn kỹ vẻ mặt tên phiên tử bị đâm trúng.
Những nhân vật quần chúng như vậy không cần thiết lãng phí tình cảm gì, chỉ cần biết tên đó chắc chắn phải chết là được.
Lục Cảnh giấu thanh loan đao mới lấy được vào trong ngực, tránh ánh nắng phản xạ ra ngoài để lộ vị trí của mình, hắn biết trận chiến thực sự sắp bắt đầu.
Không cần ngẩng đầu lên, chỉ nhờ vào nhĩ công xuất sắc, Lục Cảnh nắm rõ nhất cử nhất động của ba tên phiên tử còn lại.
Hắn biết ba người kia sau khi phát hiện đồng bạn chết thì đều ghìm chặt dây cương, dừng chiến mã lại.
Đầu tiên rút vũ khí, căng thẳng đề phòng một hồi, thấy không có bóng dáng địch nhân thì cẩn thận xuống ngựa, đi kiểm tra thi thể đồng bọn.
Cành cây trên thi thể khiến ba người đều hai mặt nhìn nhau.
Bọn chúng đoán được có người đánh lén nhưng không ngờ kẻ đánh lén lại dùng cành cây làm vũ khí, lại còn thành công giết chết một dũng sĩ trên thảo nguyên.
Nhưng rất nhanh chiêu trò hèn hạ này khiến ba tên còn lại nổi giận chửi rủa, rõ ràng là chúng cũng đã hiểu, kẻ đánh lén dùng thủ đoạn này thì chứng tỏ thực lực của hắn không bằng bọn chúng, ít nhất là không bằng cả ba liên thủ.
Thêm nữa cành cây không nhẹ, không thể nào là từ xa ném đến được, hung thủ rất có thể chưa đi xa.
Hấp thụ vết xe đổ của đồng đội, ba người còn lại không ai dám lên ngựa nữa, mà đi sát vào nhau, bắt đầu lục soát khu rừng này.
Phong Nhị Nương không lo ba tên phiên tử kia tìm không ra Lục Cảnh mà lo bọn chúng sẽ tìm thấy chính mình, dù sao trước khi trở thành nghĩa quân thì bọn họ là sơn phỉ chính hiệu, ngày thường đấu trí đấu dũng với đám tiêu sư không ít.
Trốn kỹ trên tàng cây không để bị phát hiện chỉ là nghiệp vụ cơ bản đối với họ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận