Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 83: Cây ngân hạnh dưới chư cung điều

Chương 83: Cây ngân hạnh dưới chư cung điều Theo Lục Cảnh sử dụng chiêu Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng một thức cuối cùng —— Tặc Nhân Hưu Tẩu, cây thiền trượng vẫn thạch kia cũng từ trong tay hắn bay ra.
Mang theo thế không gì địch nổi đánh về phía một bên!
Rõ ràng nơi đó chẳng có gì, nhưng thiền trượng bay được nửa đường thì giống như đụng vào vật gì đó, phát ra một tiếng vang trầm, tiếp theo là tiếng xương cốt và cơ bắp xé rách.
Cuối cùng, thiền trượng hết lực rơi xuống đất.
Mà cùng lúc đó trên đất cũng xuất hiện một thân ảnh mà Lục Cảnh thấy có chút quen mắt.
Lục Cảnh dời ánh mắt đến mặt kẻ đánh lén, phát hiện đó là cô thiếu nữ nhiệt tình đã mời hắn khiêu vũ cùng sau yến tiệc.
"Sao ngươi lại phải khổ như vậy chứ?" Lục Cảnh thở dài, bước về phía trước hai bước, nhặt thiền trượng rơi xuống đất.
Mà ngực thiếu nữ đã lõm hẳn xuống dưới, nhìn bộ dáng hiển nhiên là không sống được, nàng há miệng, máu tươi liền từ kẽ răng trào ra, chắn cũng không nổi.
Nhưng nàng vẫn mở to mắt nhìn, dùng hết sức cuối cùng hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng, "Ngươi... ngươi là... sao, làm sao nhìn thấu... ta... ẩn thân thuật?"
"Gió." Lục Cảnh nghe vậy cũng không giấu diếm, nói thật.
"Gió?" Thiếu nữ vẫn nghi hoặc.
Bởi vì ẩn thân thuật của nàng không chỉ giấu đi thân hình, mà còn che giấu cả âm thanh khi di chuyển, cũng sẽ không mang theo tiếng gió bị Lục Cảnh nghe được.
Lục Cảnh đành phải tiếp tục giải thích với nàng, "Ngươi chỉ là ẩn thân, nhưng thân thể thật ra vẫn ở đó đúng không, nếu không thì vừa nãy cũng không thể dùng dao găm đâm ta, cho nên ta vừa rồi vung thiền trượng, một mặt là phòng ngươi bắn nỏ, một mặt khác là để thổi bụi từ dưới đất lên."
"Như vậy lúc ngươi di chuyển, những bụi bay lơ lửng sẽ cho ta biết vị trí của ngươi."
Nghe Lục Cảnh nói xong chữ cuối cùng, thiếu nữ dưới đất rốt cục cũng hài lòng nhắm mắt.
Bất quá phiền phức của Lục Cảnh không hề kết thúc.
Nếu đã có người tìm tới cửa, vậy vị trí của hắn đã bị lộ, sau này khách nhân sẽ không chỉ có một.
Cho nên dù giữa hắn và Tỉnh Hướng có ước định, nhưng nơi này nhất định không thể ở lại.
Lục Cảnh quyết định nhanh chóng, không đi cửa chính, mà dẫn theo thiền trượng trực tiếp vượt tường sau ra ngoài.
Rơi vào một cái chuồng gà.
Nhưng chưa kịp bước chân thứ hai, bên tai lại vang lên một tiếng hét lớn trung khí dồi dào.
"Sao, tên tặc tử kia muốn chạy trốn sao?!"
Lục Cảnh nhíu mày, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đó là một cây ngân hạnh nhìn đã không biết bao nhiêu năm tuổi, lá đã ngả vàng, treo trên cành vàng óng rất đẹp.
Theo tiếng hét vang lên, một cái bóng cũng từ sau cây xông ra.
Chỉ thấy người đó cao tám thước, râu quai nón mắt to, áo khoác ngắn tay mỏng sơn son văn núi giáp, đầu đội mũ chiến đấu cánh phượng, tay cầm một thanh trường quan đao, thân đao lau nhà, trông như lão tướng quân bước ra từ phim truyền hình, toàn thân tản ra khí thế uy mãnh.
Chỉ là vị lão tướng quân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhìn như không ai sánh nổi này lại chỉ là một hình người làm bằng giấy vàng!
Bất quá bản thân ông ta lại không biết điều này.
Vẫn diễu võ dương oai, rút quan đao, chỉ vào Lục Cảnh, lại trợn mắt nói, "Loạn thần tặc tử, hại nước hại dân, không những không muốn phụng chiếu về kinh thành, còn hại chết trưởng công chúa, hôm nay gặp bản tướng quân, nhất định bắt ngươi lại giao cho thánh thượng hỏi tội, ấy da da nha nha..."
Đoạn văn này ông ta dùng vẫn là chư cung điều, đại khái tương đương với hiphop của hậu thế, hát bằng chữ Nhật kết hợp, nghe cũng khá bắt tai.
Hơn nữa hiếm thấy hơn là còn ngẫu hứng sáng tác, chuyện phụng chiếu về kinh thành và hại chết trưởng công chúa đều bám sát thời sự, đồng thời còn tiến hành một chút gia công nghệ thuật.
Không đưa đi tham gia The Rap of China thì có hơi tiếc.
Bất quá sức chiến đấu của ông ta cũng không mạnh miệng như vậy.
Giao thủ với Lục Cảnh chưa đến ba chiêu đã bị Lục Cảnh một thiền trượng chọc vào ngực, loạng choạng ngã xuống đất.
Nói thật kỳ quái, ông ta tuy làm bằng giấy vàng, nhưng khi thiền trượng Lục Cảnh nện vào người lại cho cảm giác như nện vào khôi giáp.
Hơn nữa vị tướng quân giấy còn ấn vào ngực, tựa như thật cảm thấy đau đớn, rồi lại la lên."Tặc tử hung tàn! Vũ lâm vệ đâu?"
Như trả lời lời ông ta, cây ngân hạnh đột nhiên rung thân cây.
Sau đó lá ngân hạnh vàng kim từ cành cây rơi xuống.
Rơi xuống xong thì hóa thành từng người mặc áo giáp, cầm binh khí vàng kim, bao vây Lục Cảnh lại.
Thấy viện binh đến, vị tướng quân giấy bị đánh ngã lại đắc ý đứng dậy, không những lộn một vòng từ dưới đất đứng dậy, còn tiếp tục hát."Dũng của thất phu, cần gì tiếc nuối, chấp chưởng tam quân, công thành chiếm đất, chính vì oai một đời, bản tướng quân xem nghịch tặc còn trốn đi đâu!"
"Tướng quân đừng hiểu lầm."
Thấy quân lính vàng kim xung quanh càng ngày càng nhiều, trên mặt Lục Cảnh không hề sợ hãi mà ngược lại trở nên hưng phấn."Ai nói với ngươi ta muốn trốn?!"
Đấu theo số lượng người có thể hiệu quả với người khác trong võ lâm, nhưng đối với Lục Cảnh lúc này có nội lực cuồn cuộn không ngừng thì đó là cách chiến đấu yêu thích nhất.
Không có cái thứ hai.
Bởi vì điều đó có nghĩa là hắn sắp được mở vô song, thể nghiệm cảm giác chém giết đã đời!
Điều quan trọng hơn là những lính vàng kim trước mắt này không phải người thật, dù có giết hết thì cũng không có chút áp lực tâm lý nào.
Nói xong, Lục Cảnh vận Tiểu Kim Cương Kình đến mười thành, không chút do dự nhảy vào giữa đám lính vàng kim gần nhất.
Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, đã vung thiền trượng vẫn thạch, dùng chiêu Hoành Tảo Bát Phương.
Mặc dù lính vàng kim và tướng quân giấy đều có khôi giáp bảo vệ, nhưng cũng như trong quân đội, chất lượng khôi giáp của lính thường không thể so với tướng lãnh cao cấp.
Khôi giáp của đám lính vàng kim rõ ràng kém hơn của tướng quân giấy.
Hễ ai bị thiền trượng của Lục Cảnh quét trúng, đều bị đập nát, hóa thành lá ngân hạnh.
Tướng quân giấy thấy vậy chỉ tức tối kêu la, rồi lại ra lệnh cho đám lính vàng kim khác bắt Lục Cảnh.
Đáng tiếc hành động đó chỉ là tự đưa thức ăn cho Lục Cảnh.
Dưới sự chỉ huy của ông ta, lính vàng kim liên tục xông lên, rồi lại bị thiền trượng đánh tơi bời, tranh nhau biến thành lá rụng, trở về tự nhiên, góp phần bảo vệ môi trường.
Tướng quân giấy bên cạnh giận dậm chân, đến nước này ông ta cũng hơi hết cách.
Bản thân mình đánh không lại, đám lính cùng xông lên cũng bị Lục Cảnh đánh răng rụng đầy đất.
Dù lá cây ngân hạnh vẫn không ngừng rơi xuống, cũng không thể ngăn Lục Cảnh nhanh chóng tiến tới trước mặt ông ta.
Cuối cùng, tướng quân giấy cũng chỉ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, "Chúng ta vô năng, hổ thẹn với hoàng ân, không thể vì nước diệt trừ tặc, cũng không mặt mũi nào gặp lại bách tính kinh thành, chỉ mong hôm nay chiến tử sa trường, là công hay tội thì để hậu nhân bình luận."
Hát xong, ông ta nhẹ nhàng đẩy hai lính vàng kim trước người ra, cầm quan đao, chủ động nghênh chiến Lục Cảnh.
Bất quá hai chiêu sau, đã bị Lục Cảnh một thiền trượng đánh gãy cổ.
Ngã xuống đất không nhúc nhích nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận