Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 27: Ngươi thật lợi hại

Lục Cảnh bị lão ngư ông điểm huyệt trong nháy mắt, một bên khác tên cản sấn nhân bị đuổi chạy loạn cuối cùng cũng có được một tia cơ hội thở dốc, đồng thời phi đao trong tay cũng rục rịch muốn động. Hắn đã phát hiện cao thủ trước mắt dường như không lợi hại như tưởng tượng, nỗi e ngại ban đầu giảm bớt không ít, tâm tư tự nhiên cũng sống lạc trở lại. Ngay lúc tên cản sấn nhân đem nội lực dồn vào hai ngón tay, chuẩn bị phóng phi đao vào mi tâm Lục Cảnh thì sau lưng đột nhiên có tiếng thúc giục: “Đừng có mà chơi nữa, lão đại bọn họ đã chạy rồi, mau chóng giải quyết tên này rồi đuổi theo bọn họ đi!”
Tên cản sấn nhân đang biểu diễn trò tạp kỹ nghe giọng nói là của nữ tử họ Hạ kia, liền vô thức nhìn lại thì lập tức hồn phi phách tán, vì người bán hàng rong nặn đồ chơi bằng đường kia lại thật sự không thấy bóng dáng như nữ tử kia nói. Đến lúc này hắn mới nhớ ra, sau khi hô “cùng lên” thì lão đại nhà mình như không còn động tĩnh gì nữa, chẳng lẽ ngay lúc đó bọn hắn đã dùng mình để cản chân Lục Cảnh, bản thân đã bỏ chạy? Ngay khi hắn còn đang nghi hoặc, thì thấy lão ngư ông thổ huyết bay ra, còn Lục Cảnh bị điểm huyệt lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn khỏe re như thường. Cộng thêm câu “đừng đùa nữa” của nữ tử họ Hạ, cuối cùng đã đè bẹp sợi dây hy vọng cuối cùng của hắn. Đúng vậy, một cao thủ lợi hại như vậy làm sao có thể thực sự bất lực với một người bị thương chứ? Chỉ là trò mèo vờn chuột thôi! Nực cười là chính hắn lại còn ngây thơ cảm thấy bản thân có cơ hội, đúng là ngu ngốc đến đáng sợ.
Tên cản sấn nhân tự nhận đã nhận ra chân tướng lúc này đã hoàn toàn kinh hồn bạt vía, tay chân lạnh buốt, mặt tái mét, toàn thân run lẩy bẩy, đâu còn dám ra tay nữa, cũng chẳng thèm quan tâm đến ba đồng bọn còn đang chữa thương, quay người liền vượt qua tường miếu, cắm đầu chạy thục mạng. Thấy cảnh này, năm người trong miếu sắc mặt cũng khác nhau, nữ tử họ Hạ thở phào nhẹ nhõm, Lục Cảnh có cảm giác không chân thật như vừa trở về từ cõi chết, tên đồ tể thì sắc mặt giận dữ, hai mắt trợn trừng, dường như không tin đồng bọn sẽ bỏ rơi mình dứt khoát như vậy, lão ngư ông thì nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, còn đạo sĩ thì thở dài một tiếng. Hắn dường như biết mình khó mà thoát thân, cũng không chữa thương nữa, mà mở lời: “Thần công của các hạ thật là cái thế, chúng ta thua không oan. Lão đạo chỉ muốn biết rõ một chuyện trước khi chết, các hạ rốt cuộc có thù hận gì với bọn ta mà lại chờ sẵn ở trong núi này?”
"Không có thù hận gì," Lục Cảnh ném vòng vàng đi, nhặt con dao mổ heo tên đồ tể bỏ lại dưới đất lên, nói một câu khiến bốn người đều có chút khó hiểu: “Các ngươi làm nhiệm vụ thì cứ làm đi, rảnh rỗi không chém NPC làm gì?" Nói xong, hắn liền dùng sức vung dao mổ heo, bổ vào cổ đạo sĩ. Lục Cảnh rất rõ ba người này không thể lưu, nếu không nhân lúc bọn họ bị thương nặng khó hành động mà thừa cơ giết ngay, đợi ba người khôi phục lại, rồi cẩn thận nghĩ kế, e rằng người chết sẽ là hắn và nữ đệ tử Tẩy Kiếm Các kia.
Nhờ lần đầu tiên với cô bé bán hoa, Lục Cảnh bây giờ xuống tay cũng không còn căng thẳng như trước, dù một đao kia vẫn chém hơi lệch khiến đạo sĩ không thể chết ngay, còn kêu ú ớ một hồi, Lục Cảnh thấy vậy vội vàng bổ thêm một nhát nữa, lúc này mới giúp hắn kết thúc đau khổ, đến lượt tên đồ tể và lão ngư ông thì thuần thục hơn nhiều. Sau khi giết người xong, Lục Cảnh thở phào một hơi, xoa xoa trái tim vẫn còn đập nhanh, thì nghe nữ đệ tử Tẩy Kiếm Các kia mở lời lần nữa: “Đa tạ thiếu hiệp cứu giúp.”
“Không có, ta thật ra chủ yếu vẫn là tự vệ thôi.” Lục Cảnh gãi đầu, “Mà nói đúng ra ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi vừa nãy dọa tên kia bỏ chạy, người nằm xuống bây giờ có lẽ là ta.” Nói rồi, hắn như nghĩ ra điều gì, vội bước nhanh về phía nữ tử họ Hạ: “Ngươi bị điểm huyệt, không động đậy được sao?”
Nữ tử họ Hạ khẽ ừ. Trước đó chiếc mũ rộng vành có khăn che mặt nàng đang đội, lúc xuống đất đã rơi mất, lăn vào trong bụi cỏ, khi đó Lục Cảnh chỉ liếc qua một cái, chứ không nhìn rõ mặt nàng thế nào, đến giờ mặt đối mặt mới phát hiện ra vị nữ đệ tử Tẩy Kiếm Các hay hành hiệp trượng nghĩa này lại có một khuôn mặt búp bê, trông còn ngây thơ chưa hết vẻ trẻ con. Nhìn tướng mạo, nàng hoàn toàn không giống nữ hiệp giang hồ, mà giống cô em gái nhà bên cả ngày chỉ biết đuổi bướm nhảy dây hơn, khó trách nàng hay che mặt bằng mũ rộng vành, nếu không thì cho dù nàng nghiêm túc đến đâu, e là người ngoài cũng không ai để nàng vào mắt.
“Nơi này không nên ở lại lâu, tên vừa nãy chạy mất không chừng lúc nào nghĩ thông lại sẽ quay lại, chúng ta phải mau chóng xuống núi thôi.” Lục Cảnh rất rõ ràng hai người giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, vì vậy hắn nhịn cả việc sờ xác như thường lệ sau khi đánh xong quái, sợ chỉ chậm một bước là bị chặn lại, lúc đó muốn lẫn qua lại khó. Nói xong, Lục Cảnh liền khom lưng bế nữ tử Tẩy Kiếm Các lên. Nàng lần này lại không nói gì, Lục Cảnh cảm giác cơ thể nàng hơi cứng đờ, cũng không biết do bị điểm huyệt hay lý do gì khác, Lục Cảnh cũng không rảnh mà suy nghĩ nhiều, hắn lúc này đang dồn toàn bộ tâm trí vào việc chạy trốn, nghịch vận Tiểu Kim Cương Kình, dồn nội lực vào hai chân, rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống núi.
Lục Cảnh không đoán được người bán hàng rong nặn đường và tên hay biểu diễn tạp kỹ kia sẽ quay lại lúc nào, nên cũng chẳng dám xuống núi theo đường cũ, mà tìm một lối mòn sau núi, không biết là người hay con vật giẫm ra, một đường chạy lảo đảo xuống, đến cả giày cỏ cũng mất một chiếc, suýt chút nữa còn lạc đường. Đến khi gần chân núi, nữ đệ tử Tẩy Kiếm Các im lặng nãy giờ mới lên tiếng: “Thiếu hiệp.”
“Ừm?” Lục Cảnh vừa cảnh giác xung quanh vừa thuận miệng đáp.
“Ngươi...sao cứ không giải huyệt cho ta?” Khi nói câu này, nữ tử họ Hạ có vẻ hơi khẩn trương, nhìn vào mắt Lục Cảnh, sợ đôi mắt ấy chốc lát sẽ bị bóng tối bao phủ. Kết quả nàng chỉ nghe Lục Cảnh nói: “Giải huyệt? Ta không biết a.”
“Ngươi không biết giải huyệt?” Mặt nữ tử họ Hạ trở nên rất cổ quái, nhưng sau khi nghe được đáp án khiến người ta dở khóc dở cười này, nỗi lo trong lòng nàng cũng nhẹ đi không ít.
“Ừm, sư phụ chưa dạy đến chỗ đó.” Lục Cảnh thành thật nói. Lần này đến lượt nữ tử họ Hạ muốn gãi đầu, thầm nghĩ nội công của ngươi đã luyện đến mức này rồi, mà sư phụ ngươi lại không dạy giải huyệt sao? Đúng là dạy hư học sinh rồi. Nhưng nghĩ tới những gì Lục Cảnh đã thể hiện trong miếu, nàng lại thấy đáp án này có vẻ… cũng hợp lý, một lúc sau lại giật mình: “Ngươi giống ta cũng chỉ luyện những gì mình thích phải không? Sư phụ sư bá cũng bảo ta dành quá nhiều thời gian cho việc luyện kiếm, nên nội công không theo kịp, cứ thế thì không được, vì nhiều chiêu kiếm mạnh lên là nhờ nội công tăng tiến.” Vì vậy mà trong các môn phái lớn tuy ai cũng thích kiếm, nhưng thực tế mỗi ngày họ lại dành thời gian nhiều nhất cho việc thổ nạp, chỉ là thổ nạp quá chán, hơn nữa tốn cả buổi trời cũng không cảm nhận được nội lực nhiều thêm là bao, “ngươi giỏi thật đấy, nếu không được tận mắt nhìn thấy ngươi, ta không tin lại có người có thể chịu được tịch mịch mà chuyên tâm luyện nội công như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận