Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 53: Tốc độ vẫn rất nhanh

Chương 53: Tốc độ vẫn rất nhanh
Lục Cảnh đứng ngay cạnh cửa, không dám đến quá gần, lại thử gọi, “A Mộc?”
Lần này con rối gỗ kia không làm bộ không nghe thấy nữa, chỉ đổi tư thế ngồi, quay mặt vào tường, dù Lục Cảnh thật ra cũng không phân biệt rõ đâu là mặt trước đâu là mặt sau của nó.
Thấy vậy, Lục Cảnh chỉ có thể tiếp tục bước đến gần thêm vài bước.
“Cái đó...là ta sơ ý, lúc trước không nghĩ là ngươi.”
Lần này A Mộc cuối cùng cũng có phản ứng, xoay người lại, Lục Cảnh cũng không biết có phải do mình ảo giác hay không, thế mà cảm nhận được từ trên người con rối gỗ một cảm xúc gọi là chờ đợi.
Dù cảnh này vẫn làm người ta có chút kinh hãi, Lục Cảnh vẫn đưa tay ra, vỗ vỗ vào đỉnh đầu con rối gỗ.
Sau đó, con rối gỗ liền thăm dò thân thể, dùng một tay gỗ cọ vào đùi Lục Cảnh.
“A Mộc, là trong sách kia...” Lục Cảnh nói được một nửa mới nhớ ra hình như mình chưa hỏi tên của chấp niệm kia, nên hắn ngập ngừng rồi nói tiếp, “Vị bằng hữu nào nhờ ngươi đến tìm ta sao?”
Thật tình mà nói, Lục Cảnh cảm thấy hành động của mình hiện tại rất ngốc, vậy mà đang diễn thuyết với một khúc gỗ, nhưng dựa theo một loạt phản ứng trước đó của con rối gỗ này, nó hình như thật sự có thể hiểu lời hắn nói.
Sau đó, phản ứng của con rối gỗ cũng chứng thực suy đoán trong lòng Lục Cảnh.
Chỉ thấy hai tay gỗ của nó xoay xoay, nhẹ nhàng chạm vào nhau, hình như là đang biểu thị sự khẳng định.
“Hắn nói ngươi trước kia luôn ở cùng hắn, không có thân nhân bạn bè nào khác, nên hắn... ách đi rồi, ngươi bây giờ không có nhà để về sao?”
Hai tay gỗ chạm nhau, rồi một tay gỗ lại đưa ra cọ vào đùi Lục Cảnh.
Lục Cảnh cười khổ, “Ta không biết nên làm sao… nuôi sống ngươi, tên kia đi gấp quá, chuyện của ngươi thì cơ bản không nói gì, nếu không…”
Hắn vừa nói tới đây thì thấy con rối gỗ lại có dấu hiệu ngồi xổm tự kỷ trong góc, đành tạm thời sửa lời, “Thôi vậy, ngươi cứ chờ ở đây đi, ta lát nữa phải tập công gấp, không rảnh nói chuyện nhiều với ngươi, chờ ta tập xong công rồi tính sau.”
Con rối gỗ khẽ chạm hai tay, thế mà cứ vậy ngoan ngoãn đứng bên giường Lục Cảnh, không động đậy nữa, giống như một lần nữa biến thành một con rối gỗ bình thường.
Lục Cảnh đương nhiên cũng biết, cứ bỏ mặc một kẻ mới quen chưa đến một khắc đồng hồ, cũng không biết rốt cuộc là cái thứ gì ở cùng phòng với hắn lúc hắn luyện công thì cẩn thận cỡ nào.
Nhưng hắn lúc này thực sự không lo được chuyện đó, cứ để kéo dài nữa thì đan điền của hắn lại có nguy cơ căng nứt.
Hai mối nguy hại mà so sánh, thì nguy hại này nhẹ hơn, bây giờ Lục Cảnh chỉ có thể tạm thời mặc kệ con rối gỗ quỷ dị kia, bắt đầu chuyên tâm khống chế nội lực xông lên khiếu huyệt.
Qua khoảng nửa canh giờ, Lục Cảnh khôi phục được sự nhẹ nhõm, lần nữa mở mắt, đầu tiên nhìn về phía chỗ A Mộc vừa đứng, kết quả phát hiện chỗ đó trống không.
Lục Cảnh giật mình nhảy dựng, nhưng ngay sau đó thấy A Mộc đang ở trước bàn, nó lúc này không hề chạy lung tung nữa, mà đang đứng ở đó không biết nhìn gì.
Nó nhìn rất nhập thần, ngay cả khi Lục Cảnh đi đến phía sau nó, dường như nó cũng không phát giác.
Còn Lục Cảnh thì liếc mắt nhìn qua, thần sắc cũng trở nên cổ quái.
Đây chẳng phải là quyển bí tịch võ công hắn vừa nhận được, Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng sao?
Tối hôm trước A Mộc gõ cửa, Lục Cảnh đã ném quyển bí tịch này xuống gầm giường, không ngờ lại bị A Mộc nhặt ra.
Nhìn ra gia hỏa này đã nhìn không phải ít thời gian, hơn nữa xem hết một trang, còn biết dùng tay gỗ của mình lật trang.
“Ngươi hiểu sao?” Lục Cảnh ở sau lưng A Mộc lên tiếng hỏi.
Sau đó trước mắt hắn hoa lên, chỉ thấy con rối gỗ vèo một cái lại đứng về góc tường.
Bất quá chờ một lát thấy Lục Cảnh không có ý trách phạt, A Mộc lại từng bước cẩn thận từng li từng tí quay lại cạnh bàn.
“Muốn xem thì cứ xem đi.” Lục Cảnh cũng không hẹp hòi, hắn đã phát hiện, A Mộc rõ ràng là con rối gỗ, nhưng lại như mắc chứng hiếu động, một hồi bất động là khó chịu toàn thân, muốn nó giống như những con rối gỗ khác, đứng ngay ngắn dựa vào tường xem bộ dáng không có khả năng.
Khó được có chuyện có thể hấp dẫn sự chú ý của nó, Lục Cảnh cũng không ngăn cản.
Mà bản thân hắn cũng có thể thừa dịp thời gian này nghỉ ngơi một chút.
Tối hôm qua đến giờ hắn chưa chợp mắt, dù nội công tu vi tiến vào nhị lưu, tinh thần khí của hắn đã mạnh hơn trước không ít, nhưng muốn đảm bảo tinh thần sung mãn, mỗi ngày vẫn phải ngủ đủ hai canh giờ.
Vì thế sau khi sắp xếp xong cho A Mộc, Lục Cảnh liền lên giường, ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới bò dậy.
Mà lần này xuống giường, A Mộc lần đầu tiên ngoan ngoãn đứng ở góc tường, không chạy lung tung nữa.
Lục Cảnh vừa khoác áo vừa đi tới bên bàn, chỉ thấy bản Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng đã bị lật đến trang cuối cùng, rõ ràng đã xem xong.
“Tốc độ vẫn nhanh thật.” Lục Cảnh cảm thán một câu, cất quyển bí tịch trên bàn, cũng không biết A Mộc, một con rối gỗ, trên người cũng không có kinh mạch khiếu huyệt, nhìn bản bí tịch võ công này thì có tác dụng gì, nó có luyện cũng đâu được.
“Ờm… Ta định ra ngoài mua chút điểm tâm, ngươi muốn ăn gì không? Ta tiện mua mang về.”
Bây giờ trong túi có tiền, Lục Cảnh cũng lười tự làm, huống chi giờ cũng không còn sớm, hắn hôm qua đã hứa với Mã Trung Bảo, sáng sớm còn phải tới hầm than tiếp tục đốn gỗ, tính ra bây giờ cũng gần phải xuất phát.
Kết quả A Mộc như không nghe thấy, vẫn ngơ ngác đứng đó.
Lục Cảnh đưa tay, huơ huơ trước mặt nó, nơi vốn dĩ không có mắt.
“Được rồi, vậy ta coi như ngươi không cần… Nghe đây, ta bây giờ phải ra ngoài một chuyến, chắc trưa sẽ về, một mình ngươi… cứ ở nhà đợi, nhớ kỹ, không được ra khỏi cửa, cũng không được để người khác thấy ngươi chạy lung tung, tóm lại, chính là đừng dọa mấy người thôn dân, cứ làm những việc một con rối gỗ bình thường nên làm, hiểu chưa?”
A Mộc nghe vậy giống như một con rối gỗ bình thường, không nói lời nào đứng cạnh giường.
“Làm tốt lắm.” Lục Cảnh tán dương một tiếng, sau đó liền đẩy cửa đi ra phòng.
Buổi sớm, thôn xóm nhìn có vẻ như bình thường, mấy bà nông dân vừa cho gà ăn vừa buôn chuyện bát quái ngoài phố, những người bán hàng rong gánh đòn rao bán chiếc giỏ mới đan, còn có ông lão ngồi trước cửa nhà phơi nắng.
Nhìn khung cảnh điền viên tràn ngập sự yên bình trước mắt, Lục Cảnh không khỏi có chút hoảng hốt, giống như những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng lớn mà thôi.
Nhưng nhìn dấu chân mình giẫm phía sau lưng khi đẩy cửa, Lục Cảnh lại biết đó không phải là suy đoán, mà là sự thật đã xảy ra.
Trong nhà hắn bây giờ có thêm một con rối gỗ tên là A Mộc, tên kia có thể nghe hiểu lời hắn nói, hơn nữa chạy rất nhanh.
Lục Cảnh lắc đầu, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận