Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 252: Khí vận nơi tụ tập

Khúc quản sự khách khí đưa Lục Cảnh ra cửa, sau đó quay người trở lại tiền trang.
Bất quá hắn không đi kho chứa quen thuộc để tiếp tục kiểm kê ngân lượng, mà là bước chân không ngừng, trực tiếp lên lầu hai, đi vào một gian sảnh ở phía đông.
Khúc quản sự trước đó đã từng dặn dò, không ai được phép đến gần gian sảnh này vào bất kỳ thời điểm nào.
Mà bản thân hắn đứng trước cửa cũng hiếm khi cảm thấy có chút khẩn trương.
Thực tế là Khúc quản sự không thích công việc hiện tại của mình, điều này trái ngược với tôn chỉ giữ bí mật cho khách hàng của Thiên Bình tiền trang, nhưng đối phương lại có lai lịch quá lớn.
Khúc quản sự hoàn toàn không dám đụng vào, cho dù đại đông gia của Thiên Bình tiền trang có ở đây cũng không dám hé nửa lời không hài lòng, hoặc nói đúng hơn, chuyện lần này vốn là được hắn ngầm đồng ý.
Khúc quản sự cố gắng kìm nén những ý nghĩ hỗn loạn trong lòng, đưa tay gõ nhẹ hai tiếng vào cửa.
Một lát sau, từ bên trong vọng ra một giọng nói trong trẻo, "Vào đi."
Khúc quản sự nghe vậy liền mở cửa, bước vào trong.
Hắn không dám ngẩng đầu nhìn người trong phòng, thân hình cao lớn cúi gập xuống, cố tình dán mắt nhìn chằm chằm một mảng nhỏ dưới mũi chân.
Liền nghe người kia phàn nàn nói: "Thật là, đám hộ vệ của Thiên Bình tiền trang các ngươi đều bất tài à? Ban ngày ban mặt mà để cho một con ly nô xông vào, còn cắn bị thương chân ta nữa."
"Đồng đại nhân bị ly nô làm bị thương?" Khúc quản sự nghe vậy có chút bất ngờ, nhưng sau khi kịp phản ứng thì lập tức nói: "Vậy ta đi mời lang trung."
"Thôi đi, hay là nói chuyện chính trước đã." Người kia trong phòng thở dài, "Ngươi đến tìm ta chắc là người kia đã đến rồi, đúng không?"
"Không phải, là một thiếu niên họ Lục, nhìn tầm 18, 19 tuổi, nói là bạn của Nam Trai tiên sinh, cầm theo nửa miếng ngọc bội và một bức thư tay của Nam Trai tiên sinh."
"Hừ, ngược lại rất giảo hoạt, hai trăm ngàn lượng bạc cũng không khiến hắn lộ diện." Người có giọng nói trong trẻo lẩm bẩm nói, "Bất quá, nếu đến là một thiếu niên, hẳn là ngươi phải moi được tin tức về người kia từ miệng hắn rồi chứ?"
"Không có." Khúc quản sự lắc đầu.
Người kia nghe xong liền nổi giận, quát lớn: "Ngươi sống đến từng tuổi này là uổng phí à? Đông gia còn khen ngươi lão luyện, thành thục, hóa ra đến một tên thiếu niên cũng không ứng phó nổi, xem ra ngươi cả một đống tuổi tác sống đến phí cả vào thân chó rồi!"
Khúc quản sự im lặng chịu đựng bị mắng, đến khi người kia mắng có chút mệt, dừng lại thở dốc, hắn mới nhỏ giọng giải thích.
"Ta cùng tên thiếu niên họ Lục kia nói chuyện vài câu, cảm thấy hắn không đơn giản, lo nếu như biểu hiện quá nóng vội, hoặc là hỏi quá rõ ràng, sẽ bị hắn phát giác điều gì đó."
"Đánh rắm! Nó mới 18, 19 tuổi thì biết cái gì chứ? Chúng ta thấy ngươi chính là kiếm cớ cho sự vô năng của mình thôi." Giọng nói kia cao lên mấy quãng, nghe càng thêm chói tai.
Khúc quản sự không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn.
Người kia lại mắng một hồi, có lẽ thấy phiền nên mới khoát tay nói, "Thôi, giờ nó đang ở đâu?"
"Theo phân phó của Đồng đại nhân, ta đã nói cho hắn chỗ ở của Hà quản sự, tiếp theo hắn hẳn sẽ đi Ngưu Hành nhai tìm Hà quản sự để biết rõ sự tình hôm đó."
"Được thôi, chuyện sau đó ngươi không cần quan tâm nữa, người của ta sẽ tự giải quyết."
Người kia vừa dứt lời đã thấy Khúc quản sự có vẻ muốn nói gì đó, không nhịn được hỏi, "Sao thế?"
"Đồng đại nhân, đối phương là người trong giang hồ." Khúc quản sự nhắc nhở.
Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe chủ nhân của giọng nói trong trẻo cười nhạo, "Người trong giang hồ thì thế nào, mới 18, 19 tuổi, giỏi lắm thì giỏi được đến đâu, ngươi nói hắn họ Lục, chẳng lẽ lại là Lục Cảnh gần đây nổi danh vang dội đó sao?"
"Yên tâm đi, chúng ta đều nắm rõ những cao thủ hàng đầu trong kinh thành, nếu hắn lộ mặt ra thì chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta đâu."
Khúc quản sự vẫn muốn nhắc là Lục Cảnh không phải người ở kinh thành, nghe giọng thì có vẻ là từ phía nam đến, nhưng hắn cảm nhận được đối phương đã mất kiên nhẫn, biết nếu mình còn lên tiếng thì nhất định sẽ bị chửi té tát nên đành phải nuốt lời lại.
Còn Lục Cảnh lúc này đang dẫn theo mèo đen đi về phía Ngưu Hành nhai.
Không biết có phải do ăn no nên mèo đen có vẻ uể oải, không có chút tinh thần nào, nằm trên vai Lục Cảnh liếm láp móng vuốt, đôi mắt mơ màng.
Lục Cảnh bất mãn với thái độ lười biếng tiêu cực của nó, lên tiếng nói: "Này, ngươi đừng chỉ chú ý đến bản thân thoải mái chứ, trước khi ra ngoài đã hứa với ta là để ta cũng thoải mái một chút rồi mà."
Mèo đen nghe vậy thì cố gượng dậy một chút tinh thần, bắt đầu nhìn xung quanh.
Nhưng việc tìm kiếm vận may vốn dĩ cần chút may mắn, mà vận may của Lục Cảnh lúc này rõ ràng không được tốt, mèo đen chẳng ngửi được gì dọc theo con đường.
Đến khi đi tới Ngưu Hành nhai, cơ thể mèo đen đột nhiên run lên, sau đó trong mắt nó ánh lên một luồng sáng chói.
Lục Cảnh thấy thế tinh thần cũng phấn chấn, vui vẻ nói: "Ngươi lại phát hiện khí vận mới?"
Mèo đen gật đầu.
"Ở đâu?"
Mèo đen ngẩng đầu về phía một quán trà, Lục Cảnh lập tức nhìn theo, nhưng còn chưa kịp tìm thấy mục tiêu thì mèo đen lại chỉ vào một người bán đồ chơi rong bên cạnh.
Sau đó, đuôi của nó lại chuyển sang hai người đang đánh cờ dưới gốc cây gần đó, tiếp đến chỉ vào một nông dân đang cưỡi xe bò, cùng với một phụ nữ đang dỗ con, còn có ba lão nhân đang tắm nắng.
Sắc mặt của Lục Cảnh dần trở nên kỳ quái.
Khá lắm, vận khí ở đây quá nhiều, chẳng lẽ cả kinh thành vận khí đều tụ tập ở đây sao?
Nhưng ngay sau đó, hắn cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Mặc dù những người này đang cố che giấu thân phận, cố gắng hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh, nhưng với nhãn lực của Lục Cảnh, hắn vẫn nhận ra được nhiều điều.
Những người này rõ ràng đều là người trong giang hồ, hơn nữa không ít người trong số đó là hảo thủ, dù có ngụy trang như thế nào đi nữa thì thái dương nổi lên và những vết chai trên tay vẫn không thể che giấu được.
Lục Cảnh sau đó cũng nghĩ ra điều gì đó, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Hắn cất bước đi về phía ba lão nhân đang tắm nắng, nhận thấy Lục Cảnh đang tiến tới, một trong số họ tỏ vẻ căng thẳng, lưng đang tựa trên ghế mây cũng cứng lại.
May mắn sau đó Lục Cảnh cất tiếng, "Mấy vị lão trượng, tiểu tử có chuyện muốn hỏi, xin hỏi nhà Hà quản sự của Thiên Bình tiền trang có ở đây không?"
Nghe được câu này, lão nhân kia thả lỏng người, gật đầu nói, "Không sai, nhìn thấy cây lê ở bên cạnh đó chứ, nhà của Hà quản sự chính là căn nhà đó."
"Đa tạ." Lục Cảnh cười rồi đi về hướng lão nhân đã chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận