Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 05: Hành Ký tiệm quan tài

"Ta cũng không thấy ngươi ngốc, ngươi tìm được biện pháp giải quyết của riêng ngươi, hơn nữa có thể trước sau như một kiên trì lựa chọn của mình, không vì ngoại vật mà thay đổi, trêи đời này rất nhiều người đều không làm được một điểm này." Lục Cảnh nói.
Thiếu niên nghe vậy có chút xấυ hổ lại gãi đầu một cái, "Không không không, ta chính là ngốc, cha ta cùng đại ca đều nói như vậy, hơn nữa ta cũng không có được nhãn lực lợi hại như ngươi, cái gì cũng có thể nhìn ra."
"Thật ra đến bây giờ ta cũng không biết, ngươi làm thế nào thấy được nơi này có người ra vào." Thiếu niên một mặt bội phục nói.
"Sư phụ dạy ta nhãn công tương đối lợi hại." Lục Cảnh nói.
Một bên khác, thiếu niên do dự một chút, về sau đại khái là cảm thấy Lục Cảnh là người không sai, cũng rất hòa khí, vẫn là chủ động tự giới thiệu, chắp tay nói, "Tại hạ Liễu Châu Thiết Thương Môn, Long Hổ Bá Vương Thương đời thứ 3 truyền nhân Dương Đào."
Lục Cảnh nghe vậy có chút mờ mịt.
Hắn có thể nhìn ra Dương Đào thân thủ bất phàm, chỉ mỗi thiếu niên sau lưng cõng cây thiết thương kia thôi, cũng là tinh thiết rèn đúc, dài đến chín thước bốn tấc, trọng lượng chắc chắn không thể nhẹ hơn thiền trượng của hắn bao nhiêu.
Người bình thường vung lên đã rất khó khăn, Dương Đào lại dám dùng thanh đại thương này làm binh khí, vậy thì nội lực cảnh giới của hắn tất nhiên không thấp, nghĩ thêm đến tuổi của Dương Đào, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn hắn 1-2 tuổi.
Lục Cảnh vốn cho rằng đối phương là đệ tử hạch tâm của đại môn phái đỉnh tiêm nào đó, kết quả lại là truyền nhân Long Hổ Bá Vương Thương của Thiết Thương Môn hoàn toàn chưa nghe nói đến, hơn nữa hết thảy mới đời thứ ba, có khi tổ sư gia còn đang tại thế.
Phản ứng đầu tiên của Lục Cảnh là Dương Đào không muốn nói cho hắn thân phận thật, cho nên bịa ra một môn phái không ai biết ít lưu ý, nhưng lại cảm thấy nếu như Dương Đào thật muốn lừa gạt thì cũng không nên bịa chuyện vô lý như vậy.
Lại thêm hai người tiếp xúc thời gian tuy không dài, nhưng ấn tượng Dương Đào cho hắn vẫn rất đáng tin, thế là Lục Cảnh cũng chỉ có thể hơi gật đầu theo phép lịch sự, ôm quyền đáp lễ nói, "Ổ Giang Thành, Lục Cảnh."
"Lục Cảnh, cái tên này sao mà quen thuộc thế," Dương Đào ra sức suy nghĩ một lát, chợt tỉnh ngộ, "Là ngươi, hai năm trước một mình ngươi giết Diêm Vương Tiêu Hạ Khanh, khoảng thời gian đó ta nghe ngõ lớn phố nhỏ người đều đang bàn chuyện này."
Cha ta với đại ca còn khen ngươi là thiếu niên anh hùng đấy, bảo ta lấy ngươi làm gương. Không ngờ lại có thể ở kinh thành gặp được người thật, hơn nữa còn có thể cùng nhau... Ách, đến mua quan tài."
Dương Đào trông có vẻ rất hưng phấn, có cảm giác như kiểu fan cuồng ở khoảng cách gần nhìn thấy tiểu minh tinh đang chạy sô.
Sau đó lại hỏi Lục Cảnh không ít vấn đề, phần lớn là liên quan đến trận chiến hai năm trước kia.
Ví dụ như Diêm Vương Tiêu Đoạn Tràng Lục Khúc có đáng sợ như trong truyền thuyết không, lúc ấy Lục Cảnh đã đối phó thế nào, rồi lại hỏi cảm giác của Lục Cảnh sau khi đánh bại Diêm Vương Tiêu ra sao...
Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Lục Cảnh đều nhất nhất trả lời, đương nhiên trong đó có thật có giả, sau đó cũng hỏi Dương Đào một chút về chuyện liên quan tới hắn và Thiết Thương Môn.
Mới biết được Dương Đào luyện môn Long Hổ Bá Vương Thương này đúng là võ học gia truyền vừa được sáng tạo ra không bao lâu, hơn nữa công pháp tu luyện nội công của hắn cùng Lục Cảnh cũng không khác nhau lắm, đều là thứ hàng đại trà trên phố, mới vào nửa năm trước, Dương Đào cũng mới tiến vào nhị lưu cảnh giới, tư chất này không thể xem là không mạnh.
Nói đến cao hứng, Dương Đào còn muốn biểu diễn tại chỗ Long Hổ Bá Vương Thương cho Lục Cảnh xem, đáng tiếc cuối cùng vì ngõ nhỏ quá mức chật hẹp mà thôi.
Bất quá dù có nói chuyện gì đi nữa, hai người đều rất ăn ý không hỏi đối phương rốt cuộc vì sao lại tới tiệm quan tài này, dù rằng hai người thật ra đều đoán được tình hình của đối phương cũng không khác gì mình mấy.
Nhưng giống Lục Cảnh, Dương Đào rõ ràng cũng đã được dặn dò qua, không muốn tiết lộ ý định của mình cho người khác.
Hai người cứ như vậy đứng trước cửa vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ tiệm quan tài mở cửa.
Thế nhưng mãi cho đến canh ba sáng, trong tiệm quan tài Hành Ký vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Lục Cảnh cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi về suy đoán trước đó của mình.
Dù sao cũng không ai quy định tiệm quan tài ngày nào cũng phải mở cửa, biết đâu người ta vài ngày mới mở một lần cũng có thể.
Mà Dương Đào thì càng bị đói hoa cả mắt, bây giờ hắn mới hối hận là trước đó không nghe Lục Cảnh mua bánh ngô chiên.
Lúc này muốn ăn bánh ngô chiên thì cửa hàng đã sớm đóng cửa, chỉ còn cách há miệng uống vài ngụm gió lạnh lót dạ.
Ngay lúc hắn nghĩ hôm nay uổng công chờ đợi, trong tiệm quan tài vẫn luôn yên ắng nãy giờ lại cuối cùng truyền đến âm thanh.
Có tiếng bước chân không nhanh không chậm đi về phía cửa lớn, theo một tràng tiếng cọt kẹt, cánh cửa lớn của tiệm quan tài Hành Ký rốt cuộc cũng có người mở ra.
Một khuôn mặt trắng bệch cứng đờ như người chết xuất hiện sau cánh cửa.
Kết hợp với sự âm trầm quỷ dị của tiệm quan tài càng làm Dương Đào giật nảy mình, không tự chủ được nắm chặt trường thương trong tay.
Nhìn lại chủ nhân khuôn mặt kia, mặc áo thâm, bào, lót, buộc lụa, đeo đai lớn… Đây rõ ràng đều là đồ mặc khi hạ táng.
Cứ như một cương thi vừa từ trong quan tài chạy ra.
Đêm hôm khuya khoắt nhìn mà ai cũng phải lạnh toát cả sống lưng!
Cũng may cương thi kia quan sát hai người một lượt, rồi mở miệng nói, "Các ngươi tán gẫu vui vẻ lắm nhỉ."
"A?" Dương Đào không hiểu ý của đối phương.
"Không vui thì cũng đã không nói mãi không thôi… Đến mức lão phu đi ngủ cũng không được ngon giấc." Cương thi kia lại hừ một tiếng.
"Xin lỗi tiền bối, chúng ta không biết ngài ở trong tiệm." Dương Đào trái lại tính tình rất tốt, tự nhiên bị người khiển trách một trận, không những không tức giận mà còn lại bồi lễ nói.
Thái độ này của hắn làm cho lão cương thi kia hình như tốt lên chút ít, thế là lại xoay tấm mặt quỷ không biểu cảm kia sang nhìn Lục Cảnh.
Kết quả lại nghe Lục Cảnh lắc đầu nói, "Dương huynh đừng bị tiền bối lừa, vị tiền bối này thật ra cũng vừa mới đến không lâu."
Lần này không chỉ Dương Đào, mà cả lão cương thi kia cũng ngẩn người.
Một lát sau mới nói, "Sao ngươi biết?"
"Tai ta khá thính, nghe được tiếng tiền bối từ hậu viện vào nhà." Lục Cảnh nói.
Lần này lão cương thi còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Dương Đào nhanh một bước lên tiếng, "Hậu viện? Sao có thể, khi ta đến đã nhìn qua, hậu viện căn bản không có cửa cho người ra vào, chẳng lẽ tiền bối leo tường vào à?"
"Không phải leo tường," Lục Cảnh nói, "trước đây ta cũng đi vòng quanh tiệm quan tài này rồi, nhất là đã chú trọng kiểm tra tường sau, phát hiện phía trên không hề có dấu chân."
"Đương nhiên, đêm nay tiền bối vì muốn dọa chúng ta nên bỗng nhiên cao hứng, leo tường vào cửa hàng cũng có thể, nhưng mà khả năng này không lớn, còn như muốn hỏi ta làm sao tiền bối vào cửa hàng, " Lục Cảnh giang tay, "... Ta cũng không biết."
"Tai và mắt ngược lại rất lợi hại." Lão cương thi có vẻ hài lòng về Lục Cảnh, rốt cuộc không dây dưa vấn đề này nữa.
Chỉ là giơ tay ra với hai người.
Dương Đào cùng Lục Cảnh liếc nhau, mỗi người đều lấy ra một tấm mộc bài nhỏ từ trên người.
Lão cương thi trước tiếp lấy của Dương Đào nhìn qua, sau đó một câu không nói, đem tấm mộc bài trả lại cho Dương Đào, rồi lại cầm lấy của Lục Cảnh, chữ quỳ vốn đã biến mất ở mặt sau mộc bài lần nữa hiện ra.
"Lại là nàng?" Lão cương thi có vẻ rất ngạc nhiên, tự lẩm bẩm, "cũng thật hiếm có, tên kia vậy mà cũng có người để mắt tới sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận