Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 299: Dưới mặt đất 1 tầng

Chương 299: Tầng 1 dưới mặt đất
Kỳ thật trong lòng Lục Cảnh vẫn còn không ít nghi hoặc, ví như ba người Thư Họa cùng Đông Huyền chân nhân rốt cuộc có quan hệ gì, nếu tất cả bọn họ đều là kỳ vật, vậy một thân thần thông này hiển nhiên không thể do Đông Huyền chân nhân dạy, nói đến thầy trò tự nhiên cũng không thể nào tự phá. Mà bọn chúng để mắt đến Chu Hiệt, không cầu tài cũng không cầu quyền, một lòng chỉ muốn làm đ·ả·o lộn thiên hạ đại thế lại là vì cái gì, còn có Hàn Sơn Kh·á·c·h ở thư viện Kính Hồ cốc đóng vai nhân vật gì trong chuyện này. . .
Bất quá những vấn đề này cuối cùng Lục Cảnh cũng không hỏi, thứ nhất thời gian dành cho bọn hắn quả thật không nhiều, nếu không sớm giải quyết Thư Họa, bên Lữ Bình rất có thể sẽ không nhịn được trước, thứ hai coi như hắn hỏi, Thư Họa cũng chưa chắc sẽ trả lời.
Trên thực tế Thư Họa sau khi thốt ra câu nói cuối cùng cũng dường như mất đi hứng thú nói chuyện với hai người, cầm bức họa trên đất lên, liền quay đầu bỏ chạy.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, rõ ràng là dự định lôi kéo cả Lữ Bình và Lục Cảnh biến thành họa khôi, từ đó không chiến mà thắng. Nhưng mà hắn là một người bình thường, chạy sao có thể nhanh hơn Lục Cảnh và Lữ Bình, hắn vừa mới quay người, Lục Cảnh và Lữ Bình gần như cùng lúc cất bước, tiến đến bên cạnh hắn, cũng giống như lúc gặp hắn ở bức họa thứ nhất, đưa tay ra, chuẩn bị kẹp hắn ở giữa.
Nhưng lần này tay hai người lại bắt hụt, bởi vì ngay tại thời khắc sống còn, thân thể Thư Họa đột nhiên thụt xuống, hiểm lại càng hiểm tránh được.
Mà việc hắn thấp xuống không phải vì đột nhiên ngã xuống, hoặc là cúi người mà là vì dưới chân của hắn trống rỗng, tựa như chạy đến bên vách núi, chính bản thân hắn từ trên vách đá dựng đứng rơi xuống dưới.
Cũng may chỗ nhìn không thấy vách núi này cũng không tính quá cao, thậm chí còn chưa đến một trượng, rất nhanh hai chân Thư Họa lại lần nữa đứng trên mặt đất.
Nhưng khi Lục Cảnh và Lữ Bình cũng đi theo hắn cùng nhau nhảy xuống, căn bản không cảm nhận được mảnh vách đá ẩn hình kia, sau khi hạ xuống vẫn dừng lại ở độ cao trước đó.
Còn Thư Họa thì đứng cách đó không xa, ngẩng đầu cười lạnh nhìn hai người.
Bất kể là Lữ Bình hay Lục Cảnh, đều không ngờ trong không gian trống trải này, ngoài bốn phương tám hướng đông tây nam bắc ra, lại còn ẩn giấu một tầng hầm.
Rõ ràng Thư Họa ngay ở chỗ không xa bọn họ, nhưng Lục Cảnh và Lữ Bình lại không tìm ra biện pháp nào để tiếp cận hắn.
Sau đó Lục Cảnh thử vận mười tầng công lực, nhấc chân dẫm xuống. Kết quả khi vừa chạm đất, Lục Cảnh có cảm giác như dẫm lên cái gì đó, nhưng lại giống như không dẫm lên gì, bàn chân hắn quả thực không thể tiếp tục đi xuống.
Nội lực tích tụ lấy chân phải hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, khiến không gian trống trải này cũng rung lên theo, tuy chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng cũng khiến Thư Họa biến sắc.
Sau đó Thư Họa không đứng tại chỗ xem náo nhiệt nữa mà lại nhảy xuống, hơn nữa lần này một hơi xuống "Mười mấy tầng" mới dừng lại.
Mà Lữ Bình sau khi Lục Cảnh ra tay cũng thử một chút, kết quả hắn không thể phá vỡ được bình chướng dưới chân, thậm chí khiến thế giới này rung lên một chút cũng không được.
Nhưng không phải là hắn không có thu hoạch gì, sau khi ném ra một đồng tiền, phát hiện đồng tiền đó không bị cản trở mà bay về phía Thư Họa. Chỉ là do khoảng cách giữa hai bên quá xa, hơn nữa thủ pháp ám khí của Lữ Bình cũng rất bình thường, Thư Họa không tốn chút sức nào đã tránh được đồng tiền đó. Sau đó Lữ Bình phát hiện mình cũng không có biện pháp gì. Lần này vào cung dự tiệc, dù là thị vệ ở cửa ra vào cũng không khám xét người bọn họ, nhưng đại đa số người cũng không mang theo binh khí gì. Mà cho dù có đao kiếm, thậm chí trường thương trong tay, Lữ Bình vẫn không thể làm gì được Thư Họa cách xa mấy chục trượng.
Mà Thư Họa sau khi trải qua sợ bóng sợ gió cũng dần yên tâm, thấy Lục Cảnh và Lữ Bình thử vài lần đều không hiệu quả, vẻ mặt của hắn trở nên đắc ý hơn, không nhịn được mở miệng cười nhạo nói:
“Ở địa bàn của ta các ngươi lấy cái gì đấu với ta, ngoan ngoãn biến thành họa khôi của ta đi!”
Nhưng mà vừa dứt lời, Lục Cảnh bỗng nhiên giơ tay phải, hướng về phía hắn vung tay đứng lên.
Không chỉ Thư Họa, mà ngay cả Lữ Bình ở một bên cũng không biết động tác có chút khó hiểu của Lục Cảnh có ý gì, hắn nhớ lại tất cả các loại pháp quyết thủ thế, thậm chí ám khí thủ pháp, cũng chưa thấy qua động tác nào tương tự.
Và điều khiến hai người càng khó hiểu hơn là ở đằng sau, Lục Cảnh vung tay nửa ngày, cánh tay dừng ở giữa không trung bất động, rồi Lục Cảnh dứt khoát nhắm mắt lại.
Thư Họa từ đầu còn rất cảnh giác, sẵn sàng chạy trốn, nhưng đợi một lát không thấy có gì xảy ra, thế là cái dây cung đang căng chặt trong tim cũng thả lỏng một chút.
Đang làm bộ huyền bí sao? Ngay khi hắn nghĩ như vậy, chỉ thấy một đạo hàn quang đột nhiên từ trong tay áo Lục Cảnh bắn ra, bay về phía hắn!
Vì tốc độ của vật kia quá nhanh, Thư Họa thậm chí không thể nhìn rõ hình dạng của nó. Chờ hắn hồi phục tinh thần, vật kia đã bay đến trước mặt hắn!
Thư Họa không khỏi hoảng hốt, vội vội vàng vàng bước sang một bên né tránh, kết quả cũng tránh được thật.
Mà cái đồ vật kia không thể đâm trúng hắn, lại bay ra một khoảng cách, lúc này mới rơi xuống mặt đất.
Lại là một thanh tiểu kiếm.
Thư Họa trước đây chưa từng thấy phi kiếm, nhưng khi còn sống cũng đọc không ít truyện tiểu thuyết, đặc biệt thích những câu chuyện về kiếm tiên, chỉ là không ngờ lần này mình lại đụng phải một người.
Thật may mắn là không bị thương.
Thư Họa vừa nghĩ vừa cúi đầu, vô ý thức nhìn về bức họa trong tay, sau đó con ngươi liền đột ngột co lại.
Chỉ thấy trên bức tranh bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng dài khoảng hai thước, nhìn bộ dạng này rõ ràng là do thanh phi kiếm kia vừa rồi gây ra.
Cái lỗ hổng này cũng không lớn lắm, nhưng sau khi thấy nó, vẻ mặt Thư Họa lại biến thành hoảng sợ, thậm chí so với bị thanh phi kiếm kia đâm trúng còn muốn hoảng sợ hơn.
Mà Lục Cảnh ở cách đó không xa thì hoàn toàn ngược lại, ngay từ đầu vẻ mặt có chút lúng túng, bởi vì Lục Cảnh đã làm hết những gì có thể.
Ngự kiếm thuật của hắn tuy luôn tiến triển nhanh chóng, nhưng dù sao cũng chỉ tu đến linh động, về việc khống chế lực phi kiếm chỉ có thể nói vẫn còn rất nhiều chỗ cần tiến bộ.
Trước đó đứng ở đó ngắm rất lâu, hơn nữa còn dùng cánh tay làm một quỹ đạo phóng ra, chính là để đường bay của phi kiếm có thể chuẩn xác hết mức có thể.
Kiểu thao tác này chỉ có Lục Cảnh tu luyện Hỏa Lân Giáp mới nghĩ ra, bởi vì người bình thường chỉ cần sơ ý một chút, không khéo sẽ gọt luôn cánh tay mình.
Nhưng Lục Cảnh không ngờ, cuối cùng phi kiếm kia vẫn lệch một chút góc độ, không thể cắm trực tiếp vào ngực Thư Họa như ý muốn của hắn, nhưng lại trời xui đất khiến đâm trúng bức họa trong tay Thư Họa.
Thế là vẻ lúng túng trên mặt Lục Cảnh biến thành kinh hỉ, nếu để hắn chọn một trong hai, Thư Họa hoặc bức họa kia, đương nhiên hắn càng muốn hủy bức họa kia hơn, vì tất cả những chuyện xảy ra lúc trước đều chứng minh bức họa kia mới là bản thể chân chính của Thư Họa, nhưng vấn đề là vật đó so với Thư Họa thực sự quá nhỏ.
Mà Lục Cảnh cũng biết rõ về Ngự kiếm thuật của mình, hắn chơi phi kiếm bây giờ hoàn toàn chỉ là đánh cược, nếu một kiếm này bắn ra mà không trúng thì sau này trừ phi tự mình đi nhặt, không thì chín phần mười là kiếm này sẽ không quay về.
Cho nên Lục Cảnh chỉ có thể chọn mục tiêu lớn hơn là Thư Họa, nhưng không ngờ ngược lại lại trúng chủ đích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận