Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 21: Cao tuổi hộ tịch quan

Chương 21: Viên chức hộ tịch lớn tuổi
Sau giấc ngủ, tinh thần và thể lực của Lục Cảnh đều khôi phục hoàn toàn như lúc ban đầu. Điều không được hoàn mỹ là nội lực của hắn cũng theo đó hồi phục. Bất quá, bây giờ Lục Cảnh cũng đã quen với chuyện này, rửa mặt xong, trong sân luyện một lát Phong Vân Biến thối p·h·áp. Na Đạt làm xong điểm tâm, hai người ăn uống no đủ rồi lại gặp phải một vòng bão cát mới ập đến. Lục Cảnh, dưới cặp mắt kinh ngạc của nữ chưởng quầy, dẫn theo thiền trượng dứt khoát kiên quyết đi ra cửa. Sau đó... lại lén lút đi gom hàng. Lần này nhờ có kinh nghiệm, Lục Cảnh một hơi xử lý 10 thiết giáp võ sĩ, mà nội lực của hắn chỉ tiêu hao hai phần ba. Sau khi trở về cũng không nghỉ ngơi bao nhiêu, lại kéo Na Đạt không ngừng vó đi bái phỏng hộ tịch quan.
A Vưu Bố từ năm 27 tuổi bắt đầu đảm nhiệm chức hộ tịch quan Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn, năm nay đã gần 70, trọn vẹn làm ở vị trí này hơn 40 năm, luôn cần cù chăm chỉ, rất được cư dân trong thành kính yêu. Nhưng ông dù sao cũng đã có tuổi, đi đứng không còn nhanh nhẹn như hồi trẻ, mấu chốt nhất là đầu óc cũng không còn lanh lợi, nên tuy vẫn là hộ tịch quan Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn, nhưng trên thực tế phần lớn công việc hiện giờ đều do hai trợ thủ của ông gánh vác.
Lục Cảnh và Na Đạt đến chỗ ở của A Vưu Bố, cố ý nấn ná ở ngoài cửa một hồi, đợi mặt trời lên cao ba sào mới gõ cửa. Kết quả là hộ tịch quan lúc này cũng vừa mới mặc xong quần áo chỉnh tề nhờ sự giúp đỡ của người vợ thứ ba. Nghe nói anh hùng của Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn tới, cả nhà A Vưu Bố vội vàng mở cửa, đón hai người vào. Lát sau, A Vưu Bố cũng được vợ dìu ra. Tuy nhiên, dáng đi của ông rất tập tễnh, trên dưới làn da đều đã nhăn nheo như vỏ quýt, hơn nữa còn mọc đầy vết đồi mồi, trông rất già nua, đồng thời ánh mắt cũng có chút đờ đẫn. Sau khi ngồi xuống nghe người nhà giới thiệu Lục Cảnh và Na Đạt, ông cũng chỉ lơ mơ gật đầu, tựa như hoàn toàn không biết rõ hai cái tên này có ý nghĩa gì. Ngồi chưa được bao lâu, khóe miệng ông còn chảy xuống một tia nước bọt, vợ ông thấy vậy vội dùng khăn tay lau đi tia nước bọt đó.
Thấy vẻ già nua của hộ tịch quan, tim Na Đạt chùng xuống, nhưng nàng vẫn ôm tâm trạng thử một lần mà mở miệng nói: “A Vưu Bố đại nhân, chúng ta biết rõ ngài vô cùng am hiểu về từng người trong thành, nên muốn hỏi ngài về một dòng họ.” Kết quả A Vưu Bố nghe vậy nhưng không hề phản ứng gì. Na Đạt đã không biết có cần thiết nói tiếp không, lúc này liền nghe vợ hộ tịch quan mở miệng, “Xin lỗi, A Vưu Bố thân thể không tốt lắm, hiện tại giao tiếp với người khác cũng rất khó khăn.” “Ông ấy bắt đầu như vậy từ khi nào?” Lục Cảnh hỏi.
"Khoảng 7 tháng trước, kỳ thật thân thể của ông ấy so với người đồng trang lứa vẫn luôn rất cường tráng, bình thường sẽ còn thường xuyên rèn luyện, nhưng 7 tháng trước, cả nhà chúng tôi đang ngồi ăn tối cùng nhau, A Vưu Bố ăn rất nhanh, nhưng khi ông vừa đặt đũa xuống, không biết vì sao lại đột ngột ngã gục trên bàn." "Đợi đến khi ông tỉnh lại thì đã thành ra bộ dạng này, bây giờ ngay cả ăn cơm cũng phải có người hầu hạ." vợ hộ tịch quan thở dài nói. Nghe lời miêu tả của bà, A Vưu Bố rất giống bị xuất huyết não, có thể còn sống sót đã là vô cùng may mắn, bây giờ các vấn đề về vận động và nhận thức đều nằm trong phạm vi di chứng của xuất huyết não. Mà thời điểm lão hộ tịch quan phát bệnh là 7 tháng trước, dường như không liên quan gì đến tai nạn xảy ra ở Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn trước mắt.
Cuối cùng, vợ A Vưu Bố bổ sung: “Mặc dù A Vưu Bố vẫn là hộ tịch quan, nhưng công việc quản lý hộ tịch thực tế đã do hai trợ thủ của ông ấy đảm nhận từ 3 năm trước, các vị nếu có thắc mắc gì thì hỏi họ cũng vậy.” “Ngay lúc các vị đi vào, ta đã cho người gọi họ đến đây.” “Làm phiền rồi.” Na Đạt nói lời cảm tạ.
Không lâu sau, thấy hai người trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, một người tên là Tạp Phu, một người tên là Ba Đức Liệt Tư, hai người vừa vào cửa liền hành lễ với hộ tịch quan và vợ ông. Ngay sau đó, họ hướng về Lục Cảnh bày tỏ sự kính trọng, cho biết sẵn lòng hết lòng phối hợp cuộc điều tra của hai người, nhưng khi Na Đạt nói với họ về dòng họ cổ xưa mà Lục Cảnh tìm thấy trên bích họa thì hai người đều nhíu mày. Sau một hồi suy nghĩ nát óc, ngược lại, bọn họ cũng không phủ nhận ngay, mà chỉ rất thận trọng nói muốn điều tra thêm, xác nhận lại, sau đó hai người lên lầu hai đến phòng cất giữ hồ sơ hộ tịch. Na Đạt cũng đi theo, ba người đợi trong đó một canh giờ, lúc xuống lầu sắc mặt Na Đạt rất thất vọng. Nàng nói với Lục Cảnh: “Chúng ta đã lật tung hết toàn bộ hồ sơ hộ tịch trong thành rồi, nhưng không tìm được ai có dòng họ đó.” “Hồ sơ hộ tịch có thiếu sót, hoặc bị xóa sửa không?” Lục Cảnh đặt mứt hoa quả trong tay xuống hỏi.
"Không có." Na Đạt lắc đầu. "Đã từng dùng dòng họ này, nhưng lại đổi họ thì sao?" "Cũng không có." "Vậy dòng họ cổ xưa đứng sau cái tên này đã hoàn toàn biến mất trong lịch sử rồi sao?" Những chuyện tương tự như thế thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao trên thế giới này rất ít thứ vĩnh hằng bất biến, quý tộc đích xác là dễ kéo dài gia tộc hơn so với dân thường, nhưng vẫn có không ít dòng họ từng hiển hách một thời đánh mất sự truyền thừa, huống chi chỉ là một dòng họ đã xuống dốc. Bất quá, Lục Cảnh vẫn muốn cố gắng thêm một lần cuối. Hắn để Na Đạt hỏi vợ của hộ tịch quan xem có thể cho họ một mình nghỉ ngơi một lúc với hộ tịch quan không, vợ của hộ tịch quan nghe vậy rõ ràng có chút chần chừ. Nhưng có lẽ do Lục Cảnh hiện giờ mang thân phận anh hùng, cuối cùng bà vẫn miễn cưỡng đồng ý. Bà đưa Lục Cảnh và Na Đạt vào phòng ngủ của A Vưu Bố, lui thị nữ ở đó ra, sau đó nhìn sâu vào Lục Cảnh và Na Đạt, rồi cũng tự mình đi ra, còn đóng cửa lại.
Nhìn A Vưu Bố hoàn toàn đờ đẫn, không có chút phản ứng nào trên giường, nữ chưởng quầy hỏi Lục Cảnh, "Ngươi thật sự có cách khiến ông ấy mở miệng sao?" "Khó nói, chỉ có thể thử một lần." Lục Cảnh nói thật. Xuất huyết não, đúng như tên gọi, là việc mạch m·á·u trong não vỡ ra, gây chảy m·á·u. Di chứng xuất huyết não của Lục Cảnh kiếp trước cũng rất khó chữa trị hoàn toàn, huống chi là ở thời đại này, trong tay không có các thiết bị chữa bệnh, cũng không có dược phẩm thích hợp. Vì vậy, Lục Cảnh chỉ có thể đặt một tay lên sau lưng hộ tịch quan, thông qua việc đưa chân khí vào kinh mạch của ông, một đường đi lên, chậm rãi đến não bộ. Sau đó nghĩ cách để tu bổ các kinh mạch yếu ớt, đồng thời hóa giải bớt một phần tụ huyết.
Lục Cảnh làm rất cẩn thận, bởi vì hắn có thể cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể A Vưu Bố vốn dĩ không còn nhiều, kinh mạch của ông cũng vì thế mà cùng nhau già đi khô héo, trở nên mục nát. Nên Lục Cảnh chỉ có thể từng chút đưa chân khí vào trong, sợ không cẩn thận làm vỡ kinh mạch của lão già. Đây cũng là tại sao trong giới võ lâm rất ít người nguyện ý truyền công, vì đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu không thì các đại môn phái hàng đầu đã không cần mất công bồi dưỡng đệ tử trẻ tuổi đời sau, trực tiếp trưởng môn sư bá ra mặt, rót một phát là xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận