Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 93: Viết cái chữ a

Chương 93: Viết một chữ xem sao
Lục Cảnh đối với việc chịu phạt cũng không quá bất ngờ, ngay từ trước khi tiến vào Biệt Hữu Động thiên, hắn đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống này. Có điều lúc đó hắn không nghĩ sự việc lại ầm ĩ đến vậy, không những bị Hoàng giám viện biết rõ, mà các giáo tập khác trong thư viện cũng bị kinh động. Giờ thì chắc chuyện đã lan ra khắp nơi, không ai không hay, thế nên trong lòng Lục Cảnh và Hạ Hòe không khỏi cũng có chút thấp thỏm. Mãi đến khi Hoàng giám viện tuyên bố hình phạt của thư viện dành cho bọn họ, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Phạt chặt trúc một trăm cây, đi học đồng thời canh tác ruộng trong hai tháng, lại thêm việc chỉnh lý năm ngàn quyển sách trong tàng thư lâu. Sau hai việc kia Lục Cảnh không tiếp xúc nên không tiện đánh giá, nhưng chặt trúc thì hắn đã từng trải, đừng nói một trăm cây, chỉ nghĩ đến việc chặt một cây thôi cũng chẳng dễ dàng gì. Tuy vậy so với những rắc rối hai người gây ra thì hình phạt này ngược lại không tính là quá nghiêm khắc.
Dường như thấy được suy nghĩ của hai người, Hoàng giám viện sau đó lại nhắc nhở: "Lần này nể tình các ngươi vi phạm lần đầu, nên chỉ phạt nhẹ, nhưng lần sau nếu hai ngươi còn tái phạm quy định của thư viện thì không chỉ đơn giản là lao động mà có thể giải quyết được, các ngươi liệu mà tự giải quyết cho tốt."
"Mặt khác, dù các ngươi ở trong Biệt Hữu Động thiên chưa đến bốn canh giờ, nhưng ở ngoài đã hơn ba mươi ngày. Tân sinh đều đã nhập học đông đủ, thư viện không thể vì hai người các ngươi mà trì hoãn việc học."
"Cho nên, trong thời gian tới, các ngươi đừng chỉ lo hoàn thành hình phạt, còn phải nhanh chóng bổ túc những bài tập đã bỏ lỡ, đây cũng là lý do vì sao thư viện không cho phép tân sinh vào Biệt Hữu Động thiên. Xem ra sau này quy định này có thể sẽ bị dỡ bỏ khỏi nội quy thư viện."
Hoàng giám viện lắc đầu: "Được rồi, ta chỉ muốn nói vậy thôi, các ngươi thu xếp đi, nếu không có việc gì thì mau lên lớp đi."
Thấy mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Lục Cảnh và Hạ Hòe lại hướng về phía Hoàng giám viện thi lễ, sau đó mới cùng nhau đi ra khỏi thung lũng.
Lục Cảnh đặt tên cho con chim đưa tin mới nhận là Cốc Giếng, coi như để nhớ lại hai vị tiền bối ti thiên giám đã gặp ở Biệt Hữu Động thiên, cái tên này nghe rất thuận miệng, chỉ là lại khiến Lục Cảnh nhớ đến loại rượu đế có hương tương nổi tiếng nào đó. Sau đó hắn và Cốc Giếng hoàn thành bước cuối cùng của khế ước, ngón tay giữa đặt vào bên dưới cánh phải của Cốc Giếng. Chỗ này là nơi khó bị người nhìn thấy nhất, cộng thêm vẻ ngoài không nổi bật của Cốc Giếng, giúp nó an toàn hơn trong quá trình đưa tin.
Tuy nhiên, Lục Cảnh không vội mang Cốc Giếng đi ngay, mà để nó ở lại bên mẹ, đảm bảo nó học được cách bay, kiếm ăn và các kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã. Quá trình này có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu, Lục Cảnh đoán chừng khoảng một hai tuần, dù sao hiện tại hắn cũng không quá cần đến chim đưa tin, nên cũng không vội. So với chuyện đó, bài tập mới là thứ khiến Lục Cảnh đau đầu.
Hắn và Hạ Hòe vừa vào vừa ra Biệt Hữu Động thiên, bên ngoài đã hơn một tháng, so với các tân sinh khác, bọn họ đã tụt lại một tháng bài tập. Đến khi Lục Cảnh lần đầu tiên ngồi vào giảng đường, nghe giáo sư phía trước giảng giải về bí lực, hắn có cảm giác như một học sinh tiểu học nghe giảng toán cao cấp vậy. Từng chữ giáo sư nói hắn đều có thể nghe rõ, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại chẳng hiểu gì, không hiểu đối phương rốt cuộc đang nói gì. Tình cảnh của Hạ Hòe cũng chẳng khá hơn, bí lực tương thích của nàng dù là xuất sắc nhất trong đám tân sinh, nhưng không có nghĩa là nàng không cần bất cứ kiến thức cơ bản nào mà vẫn trực tiếp hiểu được nội dung giáo sư truyền thụ.
May thay, sau khi tan học, Trịnh giáo thụ phụ trách giảng dạy bí lực đã chủ động giữ hai người bọn họ lại. Sau đó, thầy lấy ra giấy tuyên, trải trên bàn. Tiếp theo, thầy lấy từ trong tay áo ra một gói bột phấn không biết là gì, đổ một chút vào trong nghiên mực, đợi bột phấn tan vào mực. Tuy nhiên, thầy chưa vội giải thích công dụng của những thứ này mà chỉ vuốt râu hỏi: "Thế nào, kiến thức ta vừa truyền dạy, hai con nghe được bao nhiêu?"
"Không sai biệt lắm thì là không hiểu chữ nào." Lục Cảnh thật thà nói.
Trịnh giáo thụ lại nhìn về phía Hạ Hòe, thiếu nữ cũng lắc đầu: "Ta cũng vậy."
Vẻ mặt Trịnh giáo thụ có vẻ không bất ngờ, nghe vậy liền cười: "Tuy trước đây cũng có người mới năm nhất lẻn vào Biệt Hữu Động thiên, nhưng hai con là hai người duy nhất vào đó khi chưa mở cửa."
"Tụt lại không ít thứ, việc bù đắp lại sẽ cần chút thời gian, nhưng không vội, trước tiên hãy viết một chữ cho ta xem." Nói xong thầy chỉ tay vào giá bút bên cạnh.
Hạ Hòe đi tới, chọn một chiếc bút lông nhỏ, chấm mực rồi đặt bút viết một chữ "Hòe" trên giấy. Nàng dùng lối hành thư, một kiểu thư pháp kết hợp giữa chữ khải và chữ thảo, vừa trang trọng lại vừa phóng khoáng. Chỉ một chữ thôi cũng thấy được Hạ Hòe được giáo dục từ nhỏ uyên thâm bất phàm. Thư pháp của nàng hiển nhiên là được một danh sư chỉ dạy, nét bút mềm mại, thanh thoát nhưng không hề cứng nhắc như những tiểu thư khuê các thông thường, ngược lại còn có chút phóng khoáng, mang theo chút tự do của người trong giang hồ. Thế là Trịnh giáo thụ cũng không nén nổi mà thốt lời khen: "Chữ tốt!"
Khi Hạ Hòe viết xong nét cuối cùng, thấy nửa trước của chữ đã chuyển màu, từ mực thành vàng, cùng lúc đó nửa sau chữ cũng đang dần thay đổi màu sắc. Ý tán thưởng của Trịnh giáo thụ trên mặt càng thêm đậm nét, thầy gõ nhịp thán: "Đặt bút sinh kim, quả không hổ danh, ta dạy học ở thư viện lâu như vậy, những người có tố chất tốt như con cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay." Có lẽ là vì Hạ Hòe khiến thầy quá ngạc nhiên nên sau đó, ánh mắt tràn đầy chờ mong của thầy lại chuyển sang Lục Cảnh: "Đến con."
Lục Cảnh thấy thế cũng không dài dòng, nhận lấy bút lông từ tay Hạ Hòe, viết chữ "Cảnh" ở nửa phải của tờ giấy. Nhưng so với ngọc trai Hạ Hòe, chữ của Lục Cảnh trông có vẻ hơi lỏng lẻo… Vì khi còn bé có học qua một chút thư pháp nên nhìn kỹ chữ của hắn thì cũng không thể nói là xấu hay khó coi. Nhưng về cơ bản chỉ đạt mức viết để truyền tin, còn để nói đến thẩm mỹ và nghệ thuật thì hiển nhiên vượt quá khả năng của Lục Cảnh hiện tại. Hơn nữa Lục Cảnh là một người theo chủ nghĩa thực dụng, không cần phải tham gia khoa cử, sau khi xuyên không tới đây hắn cũng không bỏ nhiều công sức vào việc luyện viết chữ đẹp, cũng thiếu động lực để làm cho chữ mình viết tốt hơn.
May thay, Trịnh giáo thụ vốn không coi trọng thư pháp của hắn, thấy chữ hắn viết chỉ hơi nhíu mày một chút chứ không nói gì. Chỉ là trọn vẹn một chén trà đã qua đi, mực trên chữ vẫn là màu mực, không có bất kỳ sự thay đổi nào. Chưa đợi Trịnh giáo thụ nói gì, bản thân Lục Cảnh lại có chút ngại ngùng hỏi: "Còn phải đợi bao lâu nữa?"
"Ừm, bí lực người người đều có thể tu tập, chỉ là tu nhanh chậm khác nhau thôi, ta bảo các con viết chữ, chính là để kiểm tra mức độ tương thích với bí lực. Tương thích càng cao thì tốc độ chữ chuyển sang màu vàng trên giấy sẽ càng nhanh, nhưng ngược lại nếu tương thích kém thì tốc độ chữ chuyển vàng đương nhiên sẽ chậm hơn. Thư viện có ghi chép, tốc độ chậm nhất là một canh giờ, cho nên… chữ của con hẳn sẽ không phải đợi quá lâu, nhưng để tránh lãng phí thời gian, ta sẽ nói về cơ sở bí lực cho hai con trước." Trịnh giáo thụ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận