Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 450: Không đường có thể đi

Chương 450: Không còn đường nào để đi
Nghe Lục Cảnh nói xong, đám thổ phỉ đều xôn xao cả lên, ngay cả Cát Bình sắc mặt cũng biến đổi. Hắn thấy sắp thuyết phục được đa số mọi người chấp nhận việc làm ruộng, không ngờ Lục Cảnh lại nửa đường chặn ngang một cước, tự mình phá tan công sức của mình. Cát Bình trong lòng kinh ngạc bất định, hắn hiện tại cũng không hiểu Lục Cảnh rốt cuộc muốn làm gì.
May mà Lục Cảnh không thừa nước đục thả câu, sau khi nói câu kia liền khẽ đẩy Ngọc Trân đang trong lòng mình, nàng kinh hãi phát hiện thân thể mình căn bản không bị khống chế, cứ thế bị đẩy bay ra ngoài, liên tiếp lùi vài chục bước, lại vừa vặn lui về bên cạnh gã đại hán đi cùng với mình.
Còn Lục Cảnh thì đã đứng lên nói, "Các vị hình như vẫn chưa rõ tình cảnh của mình, vừa rồi trại chủ Cát đã nói rất rõ rồi, các ngươi hiện tại chiếm chỗ này hơn ta, nếu như không muốn trồng trọt cho ta thì không có cách nào ở lại đây nữa."
"Ta tin rằng các ngươi đều rõ ý nghĩa của việc đó, mất đi chỗ dựa cư trú, các ngươi căn bản không thể no bụng, cũng không có chỗ nghỉ ngơi, càng không có cách nào thoát khỏi sự truy bắt của quan binh. Đương nhiên, ta biết các ngươi có thể nói rời khỏi nơi này, các ngươi vẫn có thể đến đầu quân cho thổ phỉ khác."
"Nhưng theo ta được biết, vùng này xung quanh hầu như các đám thổ phỉ đều không dư dả lương thực, vậy các ngươi cảm thấy có bao nhiêu người trong số các ngươi sẽ được tiếp nhận?" Lời nói của Lục Cảnh khiến nghị sự đường vốn ồn ào trở nên yên tĩnh.
Nhưng không lâu sau đã có người mở miệng, giọng điệu bất thiện nói, "Chúng ta vẫn còn một lựa chọn, đó là không rời khỏi nơi này, cho dù ngươi có giấy tờ mua bán đất của mảnh đất này thì sao chứ, mấy tên quan binh trong thành cũng không thể đuổi chúng ta ra khỏi đây, một mình ngươi, thì có thể làm gì chúng ta?!"
Lời nói của hắn vừa dứt liền được đám thổ phỉ tán đồng, hơn nữa còn có không ít người vung vẩy vũ khí trong tay, nhìn cứ như sắp xông lên, đem Lục Cảnh băm thành trăm mảnh.
"Đương nhiên, đây cũng là một lựa chọn," Lục Cảnh nói, "bất quá ta không khuyên các ngươi làm vậy, không tin các ngươi có thể hỏi trại chủ Cát của các ngươi." Cát Bình vội vàng không kịp chuẩn bị dưới bị Lục Cảnh điểm tên, thần sắc có chút lúng túng.
Mặc dù sau khi giao thủ với Lục Cảnh, hắn biết rõ mình không bằng đối phương, nhưng đứng trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, hắn vẫn muốn giữ chút uy nghiêm của trại chủ, nếu không sau này sẽ khó bề chỉ huy. Dù sao những người đến làm cướp phần lớn đều tôn thờ kẻ mạnh, mà nghĩ tới đây Cát Bình lại giật mình, hắn hình như đã hiểu Lục Cảnh muốn làm gì.
Cho dù đã nhìn ra ý đồ của đối phương, đến nước này Cát Bình cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục phối hợp. Nghĩ thông suốt điểm này, hắn lại trở nên bình thản hơn rất nhiều, gật đầu nói, "Không sai, vị này. . .""Lục.""Lục đại hiệp võ công rất giỏi, ta kém xa hắn, trên thực tế, trước kia chúng ta đã giao thủ một lần, ta không đỡ nổi một chiêu của hắn, cho nên cho dù tất cả chúng ta cùng lên cũng không phải đối thủ của Lục đại hiệp."
Lời của Cát Bình khiến trong trại một phen sóng to gió lớn, bởi vì hắn chính là đệ nhất cao thủ được công nhận trong Thanh Long trại, mấy lần giao chiến với quan binh đều thể hiện vô cùng dũng mãnh. Thậm chí trong lòng không ít người ở đây đều đã khắc sâu ấn tượng không thể chiến thắng, cho nên đám thổ phỉ rất khó tin rằng hắn sẽ thua một chiêu, huống hồ đối thủ lại là một thanh niên nhìn thư sinh yếu đuối.
Ngược lại, Ngọc Trân vừa rồi mở miệng mỉa mai Cát Bình lúc này lại im lặng một cách lạ thường. Bởi vì động tác nàng vừa lui ra ngoài rất nhanh nhẹn, hơn nữa cuối cùng còn lui về bên cạnh bạn trai của mình, nên trừ một số ít người như Cát Bình, đại đa số người đều không nhận ra huyền cơ trong đó, chỉ cho rằng nàng tự mình lui.
Nhưng Ngọc Trân trong lòng rất rõ, nàng không hề có chút năng lực phản kháng nào trước mặt người thanh niên kia. Khi bị đẩy trên không trung, cả người nàng giống như cọng dây, không thể động đậy chút nào, mà đợi khi chạm đất một khắc kia lại khôi phục năng lực hành động. Đối phương vận dụng nội lực quả thực khiến nàng nhìn mà than thở, cho nên vừa rồi Cát Bình nói mình không đi được một chiêu dưới tay Lục Cảnh thì có lẽ nàng là người duy nhất tin tưởng.
Quan trọng nhất là nàng và Cát Bình cũng quen biết đã lâu, hiểu rất rõ tính cách của Cát Bình không phải loại người chịu khuất phục người khác. Lần này hắn chủ động nhường vị trí chủ tọa cho Lục Cảnh, hơn nữa đột nhiên tuyên bố muốn làm ruộng khiến mọi người hoang mang làm Ngọc Trân có chút khó hiểu, nhưng bây giờ nàng lại đã hoàn toàn hiểu ra.
Không phải Cát Bình muốn chọn con đường này, mà là hắn căn bản không có quyền chọn. Tương tự, những người ở trong nghị sự đường này, bao gồm cả nàng, kỳ thực đều không còn con đường nào khác. Lời Lục Cảnh nói tuy khó nghe, nhưng xác thực đều là sự thật, buồn cười là nàng vừa rồi còn mừng thầm, cho rằng Lục Cảnh bị điên, thế mà lại phối hợp nàng kích thích sự bất mãn của mọi người trong trại.
Nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc, người thanh niên trước mắt căn bản không quan tâm đến việc họ có hài lòng hay không. Không, hắn hẳn là cố ý làm như vậy, ngay từ đầu đã dùng cách này nói cho bọn họ biết, nơi này rốt cuộc là ai quyết định.
Mà Cát Bình hiển nhiên cũng bị hắn tính kế, hắn cho rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn phối hợp, người thanh niên kia về sau vẫn sẽ phải dựa vào hắn để quản lý người trong trại. Nhưng lại không biết Lục Cảnh đã sớm tính toán cách giảm uy tín của hắn trong đám thổ phỉ, người thanh niên này hình như không hài lòng với cơ cấu tổ chức hiện tại của Thanh Long trại, trong tương lai gần, uy vọng của Cát Bình tại Thanh Long trại chỉ sợ sẽ còn giảm thêm một bậc.
Nghĩ thông suốt mấu chốt bên trong, Ngọc Trân không khỏi thở dài, nàng biết việc trồng trọt này đã không thể thay đổi, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra chính mình nên đi về đâu. Cát Bình và Ngọc Trân, một đại đương gia, một nhị đương gia, giờ nhìn đều mang vẻ mặt riêng, ai cũng không lên tiếng.
Nhất là Ngọc Trân, đám thổ phỉ thấy nàng trước kia mỉa mai Cát Bình, lại gài bẫy cho Lục Cảnh, tỏ rõ thái độ phản đối việc trồng trọt, vốn định để nàng dẫn đầu, mọi người cùng xông lên, chém tên tiểu tử ăn nói lỗ mãng này, sau đó tiếp tục những ngày tháng ăn sung mặc sướng trước kia.
Kết quả không ngờ Ngọc Trân lại đầu voi đuôi chuột, chỉ khởi xướng rồi, sau khi lui về thì như biến thành người khác, không nói một lời, tựa hồ không còn hứng thú tiếp tục tham gia thảo luận.
Cũng may mặc kệ ở đâu cũng có người gan dạ, không lâu sau, đã có người đứng ra, tiếp nhận vị trí trước kia của Ngọc Trân, vung nắm đấm xông về phía Lục Cảnh! Người đó trong trại cũng coi như là hảo thủ, mặc dù không luyện qua nội gia công pháp, nhưng quyền pháp đánh rất tốt, trước kia giao chiến với quan binh có thể đánh một chọi hai không hề thua thiệt, nhưng lần này hắn xông đến trước mặt Lục Cảnh, một quyền đấm xuống, Lục Cảnh không nhúc nhích, chính hắn lại thổ huyết bay ra ngoài!
Sau đó lại có hai người không tin, có lẽ để cổ vũ tinh thần cho bản thân, hai người hẹn nhau cùng lúc trái phải đánh về phía Lục Cảnh, hơn nữa trong tay đều có vũ khí. Kết quả bọn họ cũng gặp phải tình huống y hệt người thứ nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận