Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 139: Chân tay luống cuống Tề Vân

Chương 139: Tề Vân luống cuống tay chân
Tề Vân lúc trước khi đánh bạc đã chọn món ngọc khí kia chính là con ngọc xà này, nàng không ngờ Lục Cảnh lại để ý chuyện của nàng đến vậy, còn chú ý cả chuyện nhỏ nhặt này, hơn nữa về sau còn cố ý vì nàng mà thắng được con ngọc xà này. Ý nghĩa ẩn chứa bên trong đó thì khỏi phải nói.
Mà với tính cách tùy tiện thường ngày của Tề Vân, giờ phút này không khỏi cũng có chút mất phương hướng, mặt đỏ bừng, không biết mình nên nhận hay không nhận.
Nhưng mà Lục Cảnh đang chìm đắm trong "buff tài vận" thì lại không hề chú ý đến vẻ khác thường trên mặt nàng, thậm chí còn không đợi nàng trả lời, đã trực tiếp thả con ngọc xà tới.
Đầu óc Tề Vân trống rỗng, trơ mắt nhìn con ngọc xà bay đến trước mặt mình, sau đó lại sắp rơi xuống đất, mà bản năng của người tập võ vào lúc này lại phát huy tác dụng.
Tề Vân đuổi theo con ngọc xà, định đưa tay chụp lấy trước khi nó rơi xuống, khi lấy lại tinh thần thì con ngọc xà đã nằm trong tay nàng.
"Cái này... cái này không tính." Tề Vân tức giận, lắp bắp nói.
"Ừm, không tính, còn phải không ngừng cố gắng." Lục Cảnh cũng thuận miệng nói, nhưng thực chất lại đang tiếp tục kiểm tra xác suất sự việc.
Mà mặt Tề Vân lập tức càng đỏ hơn, hơn nữa lần này đến cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nàng bởi vì luôn giữ chức quan nhỏ ở hoàng thành, tính cách có hơi giống nam giới, nhưng đã lớn ngần này rồi cũng không phải chưa từng có người theo đuổi, nhưng phần lớn những người theo đuổi nàng đều rất cẩn trọng khi đối mặt với nàng, ít nhất cũng đều nhã nhặn lịch sự.
Nhưng nàng chưa từng gặp phải người đàn ông nào bá đạo và trực tiếp như vậy (dù sao Tề Vân có đao, lại còn là nhị lưu cảnh giới) mang đến cho nàng một loại rung động mãnh liệt chưa từng có!
Nàng chỉ cảm thấy như thể Tôn hầu tử rơi vào tay Như Lai Phật Tổ, dù cố gắng thế nào cũng không thể lật được bàn tay của đối phương.
Nhất là vừa nghĩ tới việc Lục Cảnh về sau còn phải lặp lại hành động vừa rồi, càng khiến nàng thêm luống cuống tay chân.
Trời ạ, cái này... đây có phải là quá nhanh, quá trực tiếp không.
Tề Vân biết mình không thể ở cạnh người này thêm nữa, nếu không chỉ sợ sẽ càng lún sâu nhanh hơn.
Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt của nàng là khiến mình bớt nóng đầu để tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi người đàn ông đáng sợ này.
Thế là Tề Vân miễn cưỡng chắp tay với Lục Cảnh nói, "Cái này... thời gian không còn sớm, ta... ta phải về nhà."
Lúc này Lục Cảnh cũng đã lấy lại tinh thần, không biết Tề Vân nói không còn sớm có ý gì, rõ ràng vừa nãy nàng còn đuổi cũng không chịu đi, cứ nhất định phải đứng bên cạnh xem hắn đánh bạc.
Kết quả chỉ mới qua một lát, lại bỗng dưng trở mặt, sốt ruột muốn về nhà ngay.
Nhưng Lục Cảnh lại chỉ ước gì có thể cách xa Tề Vân một chút, dù sao mặt nạ da người của hắn dù làm rất tinh xảo, nhưng bản thân hắn lại không học qua kỹ xảo ngụy trang nào, mà Tề Vân lại là người của hoàng thành ti, giỏi về phá án và quan sát, bắt giam.
Tuy rằng hiện tại không có chuyện gì xảy ra, nhưng Lục Cảnh cũng lo lắng việc ở chung một thời gian dài sẽ bị Tề Vân nhìn ra điều gì.
Cho nên hắn nghe vậy cũng không cố gắng giữ lại, gật đầu nói, "Được."
Mà Tề Vân nghe được chữ "được" này, tim lại một lần nữa rung lên.
Lục Cảnh vừa mới thể hiện sẽ triển khai công thế mãnh liệt với nàng, nhưng quay đầu lại có thể không chút dây dưa dài dòng để nàng rời đi, hành động này sau lưng thể hiện sự tự tin mạnh mẽ của hắn, bày ra bộ dạng đã nắm chắc Tề Vân trong tay, cũng khiến Tề Vân càng thêm chống đỡ không nổi, bộ ngực cũng theo đó nhấp nhô.
Nhớ nàng đường đường là kiền bạn của ty thiên giám, dù có đối mặt với hung thần ác sát như thế nào cũng có thể lâm nguy không sợ, vậy mà giờ phút này tay chân lại đều cảm thấy vô lực.
Cũng không nói thêm gì, liền lao vào dòng người.
Mà nha hoàn nhỏ của nàng đang còn hiếu kỳ đánh giá những món đồ chơi bằng đường ở một bên, vừa quay đầu lại đã phát hiện tiểu thư nhà mình biến mất, không khỏi cũng quýnh lên, may mà sau đó Lục Cảnh đã chỉ đường cho nàng, nàng cũng bận bịu xách váy đuổi theo.
Sau khi những người không liên quan đều đi hết, Lục Cảnh cũng phấn khởi định bắt đầu một vòng mười lần nữa.
Nhưng lần này, chủ quán lại không nhận tiền của hắn, cười khổ nói, "Vị bằng hữu này, quán nhỏ của lão nhân ít vốn, bày một đêm cũng chỉ kiếm được chút tiền nước trà thôi, không chịu nổi thua thiệt lớn, nên quán của ta có quy tắc, cơ bản là khách hàng đã trúng thưởng một món thì không được ném nữa."
"Thực ra sau khi ném trúng con thỏ ngọc kia, ta đã nên mời ngươi dừng tay rồi, chỉ là vì lúc trước ngươi trả tiền cho ta 10 lần ném liền một hơi nên ta mới không nói, nhưng tối nay vận may của khách quan ngươi quá vượng, lão nhân gia không chống đỡ nổi, bây giờ chỉ có thể mời ngươi giơ cao đánh khẽ, đổi chỗ khác mà chơi vậy."
"Được thôi." Lục Cảnh nghe chủ quán nài nỉ, cũng chỉ có thể có chút chưa đã thèm mà thu lại đồng tiền trong tay.
Chẳng qua sau đó cũng không đi làm hại những quán hàng còn lại trong chợ đêm.
Mà là quyết định trực tiếp chọn một sòng bạc, quyết định cướp của người giàu giúp người nghèo một chút, dù sao sòng bạc mà, chủ nhân phía sau chắc chắn đều không giàu thì cũng sang, hơn nữa phần lớn đều vừa giàu vừa sang, thua thiệt một chút cũng sẽ không thấy đau lòng đâu.
Chỉ là ngay lúc Lục Cảnh vén tay áo lên, dự định kiếm lớn một mẻ thì vận may vừa đến tay lại có chút mất linh.
Để thuận tiện hơn trong việc kiểm tra vận may của mình, Lục Cảnh cũng không chọn trò chơi phức tạp gì, chỉ là đơn thuần đoán lớn nhỏ, kết quả là 40 ván xuống, hắn lại thua nhiều hơn thắng, tiền trong tay mất sạch gần 20 lượng bạc.
Lần này ngay cả Lục Cảnh cũng cảm thấy có chút đau lòng, số tiền trước kia dựa vào thỏ ngọc, ngọc xà kiếm được chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc, hơn nữa ngọc xà còn bị hắn vừa cao hứng vứt luôn cho Tề Vân rồi.
Thế là Lục Cảnh không khỏi có chút hoài nghi, liệu vận khí vừa mới đạt được có đúng là tài vận hay không.
Đúng lúc này, Lục Cảnh lại chú ý đến một bóng hình bên cạnh sòng bạc.
Đó là một người phụ nữ trâm cài hoa bướm trên đầu, mặc bộ quần áo màu đỏ nhạt, áo ngực ép rất thấp, trông rất quyến rũ.
Lúc Lục Cảnh thấy nàng lần đầu tiên cũng giống với đa số người, ánh mắt không tự chủ bị hút về phía mảng trắng nõn trước ngực, nhưng rất nhanh, hắn lại nhìn ra vài điều khác ở người phụ nữ này.
Trong lòng khẽ động.
Trước kia Chương Tam Phong muốn để Lục Cảnh tu luyện cơ bản tốt hơn, đã tìm cho hắn thêm 4 sư phụ, trong đó vị Tất phu nhân dạy nhãn công cho hắn là trùm cờ bạc, thế nên nhãn công của Lục Cảnh cũng được rèn luyện trong sòng bạc.
Điều này khiến hắn rất nhạy cảm với việc gian lận, dù Lục Cảnh tạm thời chưa có chứng cứ nhưng hắn đã có thể xác định người phụ nữ này nhất định đã sử dụng thủ đoạn gì đó ở sòng bạc.
Thế là hắn cũng đứng cạnh người phụ nữ đó xem, giống những người xung quanh, nhưng điểm chú ý của hắn khác với đám đông.
Lục Cảnh nhìn tận một chén trà, người phụ nữ đó chơi bài cửu, hơn nữa mỗi ván đều đánh cược rất lớn, những người ngồi cùng bàn với nàng, lúc này đều đã bị vặt đi không ít tiền.
Mà trên bàn trước mặt người phụ nữ đã chất đầy vàng bạc, khiến những người xung quanh đều thèm thuồng.
Người phụ nữ thắng được một ván bài, tâm trạng cũng có vẻ rất tốt, duỗi hai ngón tay cầm lên một nén kim nguyên bảo nhỏ từ trên bàn, rồi ném thẳng vào đám người.
Đám người thấy vậy đều lộ vẻ tham lam, nhao nhao đưa tay muốn chụp, nhưng cuối cùng nén vàng ròng lại rơi vào ngực của Lục Cảnh.
Còn người phụ nữ đó thì liếm môi nhìn Lục Cảnh.
Nén kim nguyên bảo kia nặng chừng 5 lượng, đổi sang bạc trắng thì là 50 lượng, Lục Cảnh nhận được nén nguyên bảo này chẳng những đã bù lại số tiền thua trước kia mà còn kiếm được thêm 30 lượng nữa.
Khiến hắn không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ vận may trên người mình lại là chuyện như vậy sao?
Không, không đúng, Lục Cảnh chợt nghĩ tới điều gì đó, cầm nén nguyên bảo đi đến chỗ người phụ nữ, người kia nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lục Cảnh càng thêm dạn dĩ.
Nhưng khi Lục Cảnh tới gần tai nàng, nói điều gì đó thì sắc mặt người phụ nữ lại bỗng dưng cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận