Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 65: Đại sư thỉnh giảng

Chương 65: Đại sư thỉnh giáo Lục Cảnh cùng người trẻ tuổi trên mặt đất mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Vẻ kinh hoảng trên mặt người kia chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất, rất nhanh liền trấn định lại, sau đó chủ động lên tiếng, "Vì sao ngươi ngăn cản ta?"
"Lời này đáng lẽ phải đổi thành ngươi trả lời ta mới đúng," Lục Cảnh nhướng mày, "Sau khi ta ra tay phô diễn võ công, tay phải của ngươi sao cứ run rẩy không ngừng, hơn nữa còn cố tình né tránh ánh mắt của ta, điều đó khiến ta... rất khó làm lơ ngươi."
Nghe vậy, người trẻ tuổi trên mặt đất sững sờ, trước đó tay phải của hắn đích xác đang run rẩy vì sợ hãi, nhưng biên độ không lớn, ngay cả Viên Tín đứng cạnh cũng không nhận ra.
Hắn không ngờ động tác nhỏ như vậy mà Lục Cảnh vẫn có thể nhận thấy, kể cả việc né tránh ánh mắt, động tác biên độ cũng không lớn, người bình thường rất khó chú ý tới.
Người trẻ tuổi trên đất vội vã xoay chuyển ý nghĩ, nhưng còn chưa nghĩ ra lý do đã nghe Thôi thị đột nhiên lên tiếng.
"Mấy ngày trước, trong kinh thành xuất hiện một tên hái hoa tặc, hắn dùng khinh công, chuyên nhắm vào những mỹ nhân nổi tiếng để ra tay. Sau đó, theo miêu tả của các cô gái, tướng mạo, tuổi tác, dáng người và giọng nói của kẻ bạo hành bọn họ đều không giống nhau, nên có người nghi ngờ tên hái hoa tặc này tinh thông thuật dịch dung."
Vừa nghe nàng nói xong, sắc mặt người trẻ tuổi trên đất liền thay đổi.
Còn Viên Tín thì chắp tay trước ngực nói: "A di đà phật, bần tăng cũng nghe chuyện này, có vẻ như trong số những cô gái đáng thương bị hại còn có một Vương gia tiểu thiếp, sau đó bị vị Vương gia nổi giận kia chôn sống, thật là đã xúi quẩy lại còn mất mạng."
"Các ngươi đừng có ngậm máu phun người!" Người trẻ tuổi trên đất vội vàng kêu lên, "Ta thừa nhận mình không nên ngụy trang thành một lão gù để làm hộ viện, nhưng... nhưng đó là vì ta lo sợ mình tuổi còn quá trẻ, sẽ không được coi trọng mà thôi."
"Nói láo!" Nghĩ đến việc suýt chút nữa rước sói vào nhà, gương mặt xinh đẹp của Cố Thải Vi có phần tái nhợt, "Dáng vẻ này của ngươi chỉ có thể qua mắt người khác trong chốc lát thôi, nếu như làm hộ viện, làm sao có thể mãi không bị phát hiện được chứ?"
"Nếu ta được Cố đương gia chọn, tự nhiên sẽ cho Cố đương gia nhìn thấy diện mạo thật của mình." Người trẻ tuổi trên đất vẫn còn cố biện minh.
Lục Cảnh lười nghe hắn nói nhảm, chỉ nói: "Thôi được rồi, cứ quyết định vậy đi, lát nữa ta sẽ đưa ngươi đến Hoàng thành ti, có gì ngươi từ từ giải thích với người ta."
Nghe đến ba chữ "Hoàng thành ti", mặt người trẻ tuổi lập tức tái mét, há miệng định cầu xin tha thứ, nhưng ngay sau đó đã bị Lục Cảnh điểm huyệt đạo, không thể nói được gì nữa.
Còn Viên Tín nhìn Lục Cảnh với ánh mắt càng thêm kinh dị.
Chủ yếu là vì nội lực của Lục Cảnh mạnh hơn cả Lữ Triêu Ca, đó đã là một chuyện đáng nói, nhưng mà ánh mắt của hắn cũng rất nhạy bén, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Thôi thị có thực tài, và vừa rồi cũng dễ dàng bắt được người trẻ tuổi giả trang kia, khinh công của hắn còn mạnh mẽ đáng sợ.
Ừm, có lẽ điểm chưa được hoàn mỹ duy nhất là động tĩnh của hắn hơi lớn mà thôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là một nhân vật lợi hại thuộc hàng số một số hai mà Viên Tín từng gặp, nhưng Lục Cảnh trông lại còn rất trẻ.
Viên Tín kìm lòng không được, cuối cùng vẫn hỏi: "Lục thí chủ có tiện nói cho bần tăng biết tục danh của ngài không?"
"À, có gì mà không tiện," Lục Cảnh nói thẳng thắn, "Ta tên Lục Cảnh."
Lúc đầu Viên Tín chỉ thấy cái tên này có chút quen thuộc, rồi chợt nghĩ đến điều gì, ngay sau đó hít vào một ngụm khí lạnh: "Chẳng lẽ là Lục Cảnh vừa được lên bảng Thiên Cơ, người trẻ tuổi nhất trong hàng ngũ cao thủ nhất lưu, Lục đại hiệp?!"
"Là ta." Lục Cảnh gật đầu.
Thôi thị ở bên nghe hai chữ này cũng giật mình.
Nếu nói danh tự nào được nhắc đến nhiều nhất trong giới võ lâm dạo gần đây thì không ai khác ngoài Lục Cảnh, vì mỗi lần bảng Thiên Cơ thay đổi đều là một tiêu điểm tuyệt đối trong giới võ lâm.
Và lần đổi bảng này, cái tên kia lại càng là tiêu điểm của tiêu điểm.
Cao thủ nhất lưu chưa đến 20 tuổi, khắp thiên hạ chỉ có 2 người.
Yến Thù được vào hàng nhất lưu khiến mọi người kinh ngạc nhưng không quá bất ngờ, dù sao nàng ta cũng là thiên tài nòng cốt được Vân Thủy Tĩnh Từ Các coi trọng nhất, người số một của thế hệ trẻ, sự ưu tú của nàng hiển nhiên như ban ngày.
Còn Lục Cảnh, dù trước đó từng có chiến tích kinh người đánh bại Diêm Vương Tiêu, nhưng dù sao đó cũng là chuyện 2 năm trước, hơn nữa chủ yếu gây tiếng vang ở gần Ổ Giang Thành.
Trên giang hồ ngày nào cũng có chuyện lớn xảy ra, nhiều người sớm đã quên mất cái tên này, hơn nữa Lục Cảnh trước đó còn không lọt nổi vào bảng Thanh Vân.
Giờ lần đầu tiên lộ diện trên bảng danh sách thì liền tiến thẳng đến bảng Thiên Cơ, quả thực là một bước lên trời đúng nghĩa.
Điều đó khiến nhiều người chú ý hơn.
Thêm vào đó việc hắn không có môn phái nào, chỉ có thân phận tiêu sư sư phụ đặc thù, nên nhiều thế lực thấy vậy đều động tâm muốn mời chào hắn, võ lâm nhân sĩ ở Ổ Giang Thành trong khoảng thời gian này tăng lên không ít.
Chỉ là mọi người từ khắp nơi đổ về Ổ Giang Thành thì lại ngạc nhiên nhận ra chủ nhân đã đi rồi.
Viên Tín thật sự không ngờ mình lại có thể gặp được nhân vật võ lâm tân quý trong truyền thuyết, cao thủ trẻ tuổi thần bí nhất trên bảng Thiên Cơ, trong một tiểu viện của Cố Thải Vi.
Vận may này quả là quá tốt, nhưng vừa nghĩ tới mục đích đến đây của mình, Viên Tín lại cảm thấy mình chẳng thể nào cười nổi nữa.
Giờ phút này trong đầu hắn có vô số ý nghĩ, hắn nghĩ đến những lời hứa hẹn cho hắn chức trụ trì chùa và số tiền bạc có thể giúp hắn truyền bá Phật pháp, những thứ đó rất tốt, nhưng cũng không tốt bằng cái mạng nhỏ của mình.
Thế là Viên Tín cắn răng một cái, nói thẳng: "Thật ra thì bần tăng đến đây là vì được người nhờ vả."
"Là ai?" Cố Thải Vi mắt chợt lóe lên.
"Vận Vương Ti." Đã quyết định phản bội thì Viên Tín phản rất triệt để, hắn là người thông minh, không làm chuyện nửa vời, đắc tội một vị Vương gia thì phiền phức, nhưng so với đắc tội cao thủ nhất lưu thì vẫn còn nhỏ, nhất là những vị Vương gia vòng trong kinh thành, đi ra khỏi kinh thành thì mọi chuyện sẽ chẳng là gì cả.
Sau này chỉ cần hắn trốn thật xa là Vận Vương Ti cũng hết cách.
Vì vậy Viên Tín nói tiếp: "A di đà phật, Vận Vương Ti thực ra không nhằm vào Cố đương gia, mà là nhằm vào Phúc An công chúa ở sau lưng người, nhưng hắn chỉ nói cho bần tăng là hãy tìm cách tiếp cận ngươi, về sau hắn muốn làm gì thì bần tăng không rõ."
"Đa tạ đại sư thông báo."
Nghe vậy, Cố Thải Vi không quá kinh ngạc, chỉ lễ phép nói lời cảm ơn, cũng không đối chất với Viên Tín hay muốn hắn cung cấp thêm chứng cứ.
Trong chốc lát Viên Tín đã hiểu ra nhiều chuyện, cười khổ nói: "Xem ra bần tăng chỉ là hòn đá dò đường của Vận Vương, vậy nên bần tăng phải cảm ơn Lục đại hiệp, nhờ có ngài mà bần tăng sớm thoát khỏi vòng xoáy này."
Nói xong hắn lại niệm một tiếng Phật hiệu, rồi đi về phía cửa sân, nhưng khi vừa chuẩn bị bước ra ngoài thì lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh với vẻ mặt hơi lạ.
"Lục đại hiệp, thật ra bần tăng vẫn còn một thắc mắc, không biết có nên hỏi không?"
"Đại sư thỉnh giáo."
Được Lục Cảnh đồng ý, cuối cùng Viên Tín cũng không do dự nữa, nhanh chóng hỏi ra câu hỏi vẫn luôn lấn bấn trong lòng mình: "Lục đại hiệp, ngài thật sự đã tu luyện Tiểu Kim Cương Kình đến cảnh giới nhất lưu rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận