Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 413: Quên đi, ngươi cũng đừng tính

Chương 413: Quên đi, ngươi cũng đừng tính
Lục Cảnh cùng Tuyền Cơ đi dạo ở kinh thành hơn nửa ngày, cùng nhau uống rượu, xem kịch, còn mua một đống đồ chơi nhỏ linh tinh. Sau đó, Lục Cảnh trở về thư viện, chủ động đến tự thú.
Bên trong tàng thư lâu, Hoàng giám viện vươn tay, trong lòng nhẩm tên một quyển sách. Rõ ràng quyển sách kia ở ngay trước mặt trên giá, thế nhưng khi hắn niệm xong tên, quyển sách vẫn không nhúc nhích.
Hoàng giám viện vẫn không bỏ cuộc, lần này dứt khoát nhắm mắt lại, nhẩm thêm hai lần, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra. Thế là, hắn quay sang nhìn Lục Cảnh đang đứng bên cạnh.
Lục Cảnh rất ngoan ngoãn đưa 《 Cựu Yến Thư 》 cho Hoàng giám viện. Hoàng giám viện nhận lấy, lật vài trang, sau đó lật thẳng đến trang cuối cùng, liếc nhìn rồi đóng sách lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Vậy có nghĩa là [quý tự lục thập lục] đã biến mất không thấy đâu nữa?"
"Không sai." Lục Cảnh hơi chột dạ, nhưng vẫn gật đầu.
"Vậy sau này thầy trò trong thư viện muốn mượn sách này, cũng chỉ có thể đi tìm từng quyển?"
"Có vẻ...là như vậy."
Lúc này, Tuyền Cơ bên cạnh lấy hết dũng khí nói: "Ta, ta có thể giúp mọi người tìm sách."
Hoàng giám viện mặt không cảm xúc, nhưng thái độ với Tuyền Cơ vẫn khách khí hơn so với ai kia nhiều. Hắn lên tiếng nói: "Cô nương Tuyền Cơ, không biết có thể giúp ta sao chép một bản 《 Bí lực chân giải 》 được không?"
"A, dạ, được." Tuyền Cơ gật đầu, quay người định lên lầu, Lục Cảnh thấy thế vội nói: "Ta cũng đi giúp."
"Không, ngươi ở lại." Hoàng giám viện thản nhiên nói: "Ta vẫn còn chuyện muốn nói với ngươi."
Lục Cảnh định chuồn đi nhưng không được, đành phải ngoan ngoãn ở lại.
Hoàng giám viện đợi một lát, cho đến khi bóng dáng Tuyền Cơ biến mất, mới lại lên tiếng: "Ti thiên giám đã nghiên cứu [quý tự lục thập lục] từ rất lâu, biết nó chấp niệm liên quan đến việc sắp xếp sách."
"Nhưng dù chúng ta sắp xếp sách trong lầu tàng thư thế nào, nó đều có thể tìm đến đầu tiên. Sau này có người đề nghị dọn sạch sách trong tàng thư lâu, như vậy sẽ không còn sách cho nó sắp xếp nữa."
"Nhưng thực tế là, nếu trong lầu có ít hơn 10 ngàn quyển sách, nó sẽ tự động phán đoán nơi này không phải tàng thư lâu, mà biến mất, xuất hiện ở tàng thư lâu khác. Vì vậy, cuối cùng ti thiên giám cũng coi nó là một loại quỷ vật có chấp niệm không thể cởi bỏ."
Lục Cảnh có chút lúng túng: "Ta cũng không định cởi bỏ chấp niệm của nó mà."
"Ta biết, Tuyền Cơ đã nói hết với chúng ta rồi, các ngươi làm vậy là để tìm lại bàn tay cho nàng." Hoàng giám viện dừng một chút: "Xuất phát điểm có lẽ là tốt, nhưng vẫn là quá mức hồ nháo, lại còn coi quy củ thư viện không ra gì."
Lục Cảnh thực sự không thể phản bác, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Chuyện lần này là do ta nghĩ ra, những người khác là ta nhờ giúp. Vậy nên Hoàng giám viện, nếu ngươi muốn phạt, cứ phạt mình ta là được."
"Trùng hợp là, ngươi không phải là người đầu tiên nói với ta như vậy." Hoàng giám viện vẫn không thay đổi vẻ mặt: "Những người khác trong bóng tối cũng đều tìm ta rồi, xem ra bọn họ cũng lo là ngươi gây họa quá nhiều."
Lục Cảnh nghe vậy liền ngượng ngùng.
Nhưng Hoàng giám viện vẫn chưa nói lần này định phạt hắn thế nào, lại đổi chủ đề: "Ta nghe nói chiều nay ngươi cùng Tuyền Cơ đi kinh thành dạo chơi, vậy thì có nghĩa Tuyền Cơ đã hóa thành người hoàn toàn rồi, có thể rời khỏi tàng thư lâu rồi sao?"
Lục Cảnh gật đầu lần nữa.
"Không ngờ con quỷ vật chỉ biết sắp xếp sách lại rất giỏi giúp người hoàn thành ước nguyện." Hoàng giám viện nhíu mày.
"A, không phải..." Lục Cảnh vừa định phản bác, liền bị Hoàng giám viện phất tay ngắt lời: "Thôi được, ta cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm của ngươi. Vẫn nên nói chuyện chính đi."
"Ta không biết ngươi có tính thử chưa, rốt cuộc ngươi đã vào thư viện bao lâu?"
"Ừm, chắc khoảng hơn bảy tháng." Lục Cảnh đáp rất nhanh.
"Vậy ngươi tính xem trong bảy tháng này, ngươi đã vào giảng đường nghe được mấy buổi học?" Hoàng giám viện lại hỏi.
Lục Cảnh im lặng.
"Thôi đi, ngươi đừng tính nữa, ta đã tính rõ ràng cho ngươi rồi, tổng thời gian ngươi đi nghe giảng cộng lại chưa đến 1 tháng." Hoàng giám viện giọng ngày càng nghiêm túc: "À, nói chính xác thì thời gian ngươi ở thư viện chỉ chưa đến 5 tháng, trong đó thời gian ngươi ở Biệt Hữu Động Thiên đã vượt quá 30 ngày, giờ lại vào trong thế giới sách, ở trong đó tận 27 ngày."
"Đấy còn chưa tính thời gian ngươi về Ổ Giang thành, còn ở Ôn gia làm khách, à đúng rồi, nghe nói gần đây ngươi còn bận trồng nhân sâm."
"Cái này... việc của ta có hơi nhiều thật, sau này ta sẽ cố gắng chuyên tâm, dành nhiều sức lực vào tu hành." Lục Cảnh nhận sai với thái độ rất thành khẩn.
Nhưng câu hỏi tiếp theo của Hoàng giám viện lại khiến hắn không nói được lời nào.
"Chính ngươi tin cái chuyện hoang đường này à?"
"..." Lục Cảnh đương nhiên không tin, ngay thời khắc sinh tử còn quyết định chọn Tuyền Cơ chứ không phải con quỷ vật do mình tạo ra, có nghĩa bí lực phiền phức của hắn chưa hề được giải quyết, phía sau vẫn còn nhiều việc phải lo.
Nói sẽ chuyên tâm chẳng qua là lời để lừa gạt Hoàng giám viện mà thôi. Chỉ tiếc là Hoàng giám viện không hề ngốc, Lục Cảnh từng có quá nhiều tiền lệ rồi, hiện tại Hoàng giám viện đã không còn tin hắn.
"Nếu ngươi thích chạy ra ngoài vậy, không bằng ở bên ngoài luôn cho rồi." Hoàng giám viện trầm giọng nói.
Lục Cảnh sững sờ, trong lòng không khỏi chùng xuống: "Thư viện định đuổi ta đi sao?"
Hắn biết lần này mình lại gây họa, nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Hắn mới vào thư viện chưa được nửa năm, tuy thực sự không mấy khi nghe giảng, nhưng những thứ học được lại không ít hơn ai. Và mấu chốt nhất là, hắn phát hiện tu hành sau khi rời đi thì bí lực lại phát sinh vấn đề.
Để giải quyết, hay nói đúng hơn là để làm dịu đi cái phiền phức này, đáp án vẫn phải tìm trên con đường tu hành. Nếu rời khỏi thư viện tự mình tìm tòi, e rằng đến chết cũng không thể tìm ra được phương pháp nào tốt.
Vì thế, trừ khi vạn bất đắc dĩ, Lục Cảnh không muốn rời khỏi thư viện, chưa nói đến việc trong này còn có rất nhiều người mà hắn không nỡ bỏ, không chỉ là Hạ Hòe, Ôn Tiểu Xuyến, mà còn cả Tuyền Cơ, Đông Môn Vi Lan, Diệp Cung Mi, Xi và những người khác.
Thấy Lục Cảnh nhíu mày, Hoàng giám viện thoáng lộ vẻ vui mừng, nhưng ông không vội nói, đợi thêm một lát mới tiếp tục:
"Ta không có ý đuổi ngươi đi. Thực tế thì đây là kết quả sau khi ta thảo luận với Tô đề học và Quách thiếu giám. Ta phát hiện người như ngươi, cho dù đi đến đâu cũng luôn gặp phải quỷ vật hoặc kỳ vật."
"Ừm... lần đầu tiên ta gặp Quỳ, nàng từng nói ta có cái gì đó tiềm linh thể chất."
"Ta biết về tiềm linh, nghe nói ngàn người may ra có một người. Bất quá những người khác dường như không khoa trương như ngươi. Cũng may là ngươi có vẻ cũng rất am hiểu đối phó với quỷ vật và kỳ vật. Vậy thì không bằng tận dụng cái thiên phú này của ngươi." Hoàng giám viện chấp tay nói.
"Ý gì đây? Ta muốn sớm làm giám sát à? Cái này... khoảng cách có khi nào hơi lớn quá không, với cả ta vẫn chưa tham gia kỳ thi cuối cùng mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận