Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 123: Lựa chọn

"Mấy ngày nay ta một mực đi theo sau lưng các ngươi, ừm, đại khái ngay tại chỗ cách các ngươi 10 dặm đổ lại." Người đàn ông cụt một tay chỉ vào con ốc sên bên cạnh nói, "cũng không phải chính ta lười biếng tìm kiếm, chủ yếu là thứ này không những chạy rất nhanh, hơn nữa cảm giác cực kỳ nhạy bén." "Hắn có thể phát giác được khí tức trên người ta, một khi ta tiếp cận nó, nó liền sẽ lập tức chui xuống dưới đất, bỏ trốn mất dạng. Cho nên ta chỉ có thể chờ các ngươi động thủ trước, đem nó dẫn ra ngoài, mà các ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng." Người đàn ông cụt một tay vui vẻ nói.
"Ngươi có phải là hơi cao hứng quá sớm rồi không ?" Yến Quân ở một bên đã rút kiếm bên hông ra.
Mà Lục Cảnh từ trong tay áo cũng liên tiếp cho bay ra chín chuôi phi kiếm, thêm vào hai thanh phía trước hắn đã gọi ra, lần này hắn cũng không còn giấu diếm nữa. Dựa theo tình tiết trò chơi RPG thông thường, sau khi cùng nhân vật phản diện nói chuyện xong, giải thích rõ ngọn nguồn sự việc, tiếp theo sẽ phải tiến vào trận chiến boss. Mà lần này đối thủ của bọn họ lại là Quách Thủ Hoài, Thiếu giám Ti Thiên giám, đại tu sĩ ngũ cung trong truyền thuyết. Lục Cảnh đương nhiên cũng không hề sơ ý, hắn thậm chí còn cởi món Thái Vô Dạng y phục mà tiễn đưa ra, cất cẩn thận bên người, tránh lát nữa khi giao chiến làm hư áo.
Nhưng mà so với việc hai người chuẩn bị nghênh địch, người đàn ông cụt một tay ở đối diện lại tựa hồ như không một chút sốt ruột. Mặc dù bên hông của hắn cũng có treo tinh bàn, nhưng hắn căn bản không hề động đến nó, ngược lại đưa tay còn lại vào trong ngực, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, ném cho Lục Cảnh ở đối diện. Mà Lục Cảnh vì lo có bẫy cũng không đưa tay đón, mặc cho chiếc hộp gỗ rơi xuống bên chân.
Người đàn ông cụt một tay có vẻ bất đắc dĩ, "Yên tâm, bên trong đều là chút đồ nhỏ bình thường."
"Đồ vật gì?"
"Chính ngươi mở ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết." Người đàn ông cụt một tay mỉm cười.
Lục Cảnh nghe vậy nửa tin nửa ngờ, khống chế một thanh phi kiếm, đẩy chiếc hộp gỗ trên đất ra. Chỉ thấy bên trong đều là son phấn và bột nước. Lục Cảnh vừa nhìn thoáng đầu óc có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh sắc mặt liền biến đổi. Bởi vì hắn đã nhận ra những son phấn và bột nước này đều là của Ôn gia, hơn nữa có vài thứ rất khó mua được trên thị trường, nghe Ôn Tiểu Xuyến nói chỉ có nữ nhân Ôn gia và số ít khách quý mới có thể dùng đến.
"Ngươi đã làm gì bọn họ ?!" Âm thanh của Lục Cảnh lạnh xuống.
"Yên tâm, ta không giết bọn họ." Người đàn ông cụt một tay nói, "Hơn nữa lo lắng bọn họ ban đêm sẽ bị lạnh, còn tìm cho họ một nơi ấm áp."
"Địa phương nào?"
Người đàn ông cụt một tay không trả lời, chỉ liếc nhìn cát vàng dưới chân.
"Bất quá phía dưới tuy ấm áp, nhưng hạt cát che lấp không quá thuận tiện hô hấp, cũng may những người kia đều tập qua võ, thời gian nín thở so người bình thường dài hơn nhiều." Người đàn ông cụt một tay nói một cách đầy thâm ý, "Trong đó cá nhân ta lo lắng nhất chính là Tư giáo thụ, dù sao hắn đã có tuổi. Lúc đầu thở đã không quá lưu loát, a, còn có cả cô nàng Ôn Tiểu Xuyến kia, võ công của nàng là kém cỏi nhất trong mọi người, đoán chừng thời gian có thể trụ cũng ngắn nhất, đến mức tảng đá, ta không cho rằng hắn bây giờ còn sống, dù sao thời gian ta chôn bọn họ xuống đã qua gần nửa canh giờ rồi."
"Cho nên bây giờ các ngươi biết rõ vì sao ta phối hợp các ngươi như vậy, nói chuyện phiếm với các ngươi lâu như vậy rồi không? Tính toán thời gian, nếu hiện tại các ngươi không dừng chân chạy trở về, còn có thể cứu được phần lớn người, nếu còn chần chừ thêm nữa, có thể là không dễ nói."
"Đương nhiên, cứ như vậy ta nhất định sẽ mang theo hạt châu rời khỏi, hoặc các ngươi bây giờ cũng có thể thử mặc kệ những người khác, chuyên tâm giữ ta lại, dù sao việc quan hệ nhân gian tồn vong, nếu các ngươi chọn như vậy, tin là các đồng bạn của các ngươi cũng có thể hiểu được."
Người đàn ông cụt một tay vừa dứt lời, vô cùng hứng thú nhìn Lục Cảnh.
Ngoài dự liệu của hắn, trên mặt thiếu niên trước mắt đích xác lộ vẻ phẫn nộ, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, cũng không để cảm xúc nhất thời chi phối đầu óc. Lục Cảnh hít sâu một hơi.
"Còn có một loại khả năng, ngươi không khống chế được Tiểu Xuyến bọn họ, bọn họ có tổng cộng 6 người tu hành, lại có Tư giáo thụ tọa trấn, dù là ngươi muốn bắt được bọn họ cũng không dễ dàng, những thứ son phấn và bột nước đó, chỉ là do ngươi kiếm được từ một nơi khác mà thôi."
"Đúng là, ngươi nói tình huống này cũng hoàn toàn có thể xảy ra." Người đàn ông cụt một tay chẳng những không phản bác, ngược lại rất sảng khoái thừa nhận, nhưng rất nhanh trong mắt hắn lại lóe lên vẻ giảo hoạt, "Nhưng vấn đề là các ngươi dám đánh cược không?"
"Chúng ta không cần cược." Lục Cảnh lắc đầu, sau đó quay đầu vứt con kim giáp cái cho Yến Quân, "Tư giáo thụ bọn họ bên đó nhờ cả vào ngươi."
"Một mình ngươi có thể ứng phó được không?" Yến Quân vẫn còn chút lo lắng.
Dù sao giờ phút này đứng trước mặt bọn họ là một vị tu sĩ ngũ cung chính cống, hơn nữa sau khi bị thần niệm của con rồng kia khống chế, Quách Thủ Hoài hiện giờ có lẽ còn có thêm vài thủ đoạn quỷ dị khác mà những tu sĩ bình thường không có.
"1 tháng sau là phải đi đánh boss cuối, coi như bây giờ làm nóng người chút đi."
Lục Cảnh buông một câu có chút khó hiểu sau, liền thi triển Thanh Quang Nguyệt Ảnh kiếm, hai thanh phi kiếm đã đâm thẳng vào ngực Quách Thủ Hoài! Quách Thủ Hoài thấy vậy cũng há mồm phun ra một thanh tiểu kiếm. Thanh tiểu kiếm này lấy một chọi hai, thế mà không rơi vào thế hạ phong...
Yến Quân không tiếp tục nhìn nữa, nàng biết hiện tại thời gian quý giá, mỗi phút mỗi giây đều là đang chạy đua với Tử Thần. Tiếp nhận giáp trùng xong, nàng liền bóp pháp quyết, thi triển khinh thân thuật, hướng về phía giáp trùng chỉ căng chân mà chạy như điên! Nàng không hề tiếc rẻ chút bí lực hay chân khí nào, một đường không ngừng. Vậy mà chỉ dùng chưa đến hai nén nhang thời gian đã trở về chỗ cũ mà nàng và Tư giáo thụ chia nhau ra.
Nhưng bây giờ nơi đó chỉ còn lại chín con lạc đà, lại không thấy bóng dáng một ai. Con kim giáp cái sau khi tìm một vòng quanh bầy lạc đà liền vỗ cánh bay về một hướng. Yến Quân trong lòng nóng nảy, không kịp nghĩ nhiều cũng liền vội vàng đi theo. Cứ như vậy lại đi thêm ba dặm, lần này con kim giáp dừng lại ở trên một đồi cát, không nhúc nhích nữa. Yến Quân thấy thế, mấy lần nhảy lên đã rơi xuống đồi cát, sau đó ném kiếm trong tay qua một bên, trực tiếp dùng tay đào cát.
Lục Cảnh đã giao Ôn Tiểu Xuyến bọn họ cho nàng, nếu có bất trắc xảy đến với họ, nàng phải đối mặt Lục Cảnh thế nào? Nhưng mà cồn cát kia thật sự quá lớn, mà Yến Quân chỉ có một mình, cho dù nàng có dồn hết nội lực vào đôi tay, cũng không cách nào trong nhất thời đào hết được nó. Mà thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi, không vì thế mà dừng lại. Thấy thời gian theo như lời người đàn ông cụt tay chôn người đã gần một canh giờ, cơ hội sống sót của Tư giáo thụ và những người khác đang càng lúc càng nhỏ đi.
Cho dù nội tâm cường đại như Yến Quân cũng không khỏi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng. Và ngay khi tinh thần của nàng hoảng hốt trong giây lát, từ dưới đồi cát kia đột nhiên có một mũi kiếm đâm lên, hướng cổ họng nàng mà đâm tới!
Thật cay đắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận