Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 562:???

Chương 562: ??? Thấy Lục Cảnh dường như không tin, thiếu nữ búi tóc long nhụy lại bổ sung: "Ta vụng trộm trộn vào trong canh của các ngươi là Nhất Thưởng Tham Hoan đặc chế của Cực Lạc Cung... Thứ này nói đúng ra thậm chí không phải là đ·ộ·c dược, bọn ta, những đệ tử Cực Lạc Cung bình thường đều dùng nó để hỗ trợ tu luyện."
"Hỗ trợ tu luyện? Các ngươi dùng thứ đồ chơi này để hỗ trợ tu luyện?"
Lục Cảnh đầu tiên ngẩn người, chợt rất nhanh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt lộ ra chút cổ quái.
Thiếu nữ búi tóc long nhụy cười nhạt một tiếng: "Lục đại hiệp chắc chắn nghe nói qua Cực Lạc Cung của bọn ta, đương nhiên cũng nên biết bọn ta tu luyện thế nào."
"Ta đích xác có nghe qua, bất quá vẫn cho rằng các ngươi đi theo con đường dụ hoặc, không ngờ các ngươi lại chơi tới kiểu c·ứ·n·g."
"Dù sao mục tiêu của chúng ta đều là người trong võ lâm, nếu họ phát giác nội lực bị xói mòn nhất định sẽ phản kháng quyết liệt, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ không hay, lúc này mới cần mượn Nhất Thưởng Tham Hoan. Th·u·ốc này không chỉ có thể kíc·h thíc·h người ta... bản năng nguyên thủy, hơn nữa còn khuếch đại trải nghiệm giác quan của ngươi, khiến ngươi đắm chìm trong hoan lạc, quên m·ấ·t những việc xung quanh, có Nhất Thưởng Tham Hoan trong tay, chúng ta mới có thể yên tâm hấp thu nội lực."
Thiếu nữ búi tóc long nhụy nói đến đây thì dừng một chút, nhìn vào mắt Lục Cảnh với ánh mắt đầy vẻ không thể tin được: "Lúc trước rõ ràng ngươi cũng uống bát canh hạt sen kia, tại sao lại không hề hấn gì? Nhất Thưởng Tham Hoan không phải thứ mà nội lực có thể c·hố·ng lại, thực tế, ngươi càng cố chống đỡ thì nó lại càng phát huy tác dụng nhanh hơn."
Trải qua một thời gian nghiên cứu, Lục Cảnh đã cơ bản hiểu rõ rốt cuộc dấu răng mà cô nương nọ để lại trên mặt hắn trước khi chia tay có tác dụng gì.
Nói một cách đơn giản, chỉ cần là thứ mà hắn đã nhận định là "đồ ăn", mặc kệ nó là gì, đ·ộ·c dược cũng được, đồ ăn vặt quá hạn lâu ngày cũng xong, thậm chí cả đinh sắt, Lục Cảnh đều có thể yên tâm nuốt vào bụng, mà không cần lo lắng sẽ gây ra bất kỳ tổn h·ạ·i nào cho thân thể.
Năng lực này nhìn thì có vẻ hơi gà.
Dù sao Lục Cảnh mà thật sự thấy một cái đinh thì sẽ không coi đó là đồ ăn, năng lực này tự nhiên cũng sẽ không kích hoạt được.
Nhưng về sau Lục Cảnh nghĩ lại thì không khỏi kinh hãi toát mồ hôi lạnh khắp người.
Nếu không có thiết lập trước một cái giới hạn tính mạnh như vậy, con đường kéo dài tính m·ạ·n·g dựa vào đ·ộ·c dược mà hắn khổ cực tìm ra chẳng phải đã hỏng bét rồi sao.
Thử tưởng tượng Trụy Nhập Phàm Trần, cùng với Thực Cốt, Tiêu Hồn tất cả đều bỗng dưng m·ấ·t hết tác dụng, Lục Cảnh cảm thấy mình đã quay một vòng trở về từ Quỷ Môn Quan.
Xem ra sau này đồ quỷ tặng không thể nhận bừa bãi được.
Lục Cảnh liên tiếp mấy ngày đều trong trạng thái kinh hồn bạt vía, nhưng về kết quả mà nói, hắn xem như có thu hoạch.
Ít nhất là từ nay về sau, hắn sẽ không còn bị người đánh lén bằng th·uốc.
Bất quá nguyên nhân sâu xa, Lục Cảnh chắc chắn sẽ không nói cho thiếu nữ búi tóc long nhụy.
Hắn chỉ hỏi: "Nếu đ·ộ·c này không giải thì sẽ ra sao?"
"Sẽ c·h·ết."
Nghe vậy, ánh mắt Lục Cảnh lạnh đi, đi đến trước mặt thiếu nữ búi tóc long nhụy, từ trong tay áo lại rút ra một thanh phi kiếm: "Đã trên người ngươi không có th·u·ốc giải, ta giữ ngươi lại hình như cũng chẳng có tác dụng gì."
Thiếu nữ búi tóc long nhụy giật mình, nàng nhìn ra Lục Cảnh không phải đang dọa nạt: "Chờ chút... Ta làm vậy cũng là vì tốt cho các ngươi, ta thấy các ngươi đều thích nhau, chỉ là không biết vì sao, không có ai xuy·ên p·h·á cái lớp cửa sổ giấy kia, nên ta mới ra tay giúp đỡ, tránh cho các ngươi hối tiếc."
"Vậy là ta phải cảm ơn ngươi sao?" Lục Cảnh bị nàng làm cho bật cười, giơ thanh phi k·i·ế·m trong tay lên, trên lưỡi kiếm kia hàn quang lóe lên bốn phía.
Thiếu nữ búi tóc long nhụy trong lòng thấy lạnh cả người: "Đừng, đừng, đừng vội c·h·é·m ta, ta tuy không có th·u·ốc giải, nhưng vẫn có cách hóa giải trúng đ·ộ·c cho nàng."
"Cách gì?" Sắc mặt Lục Cảnh hòa hoãn một chút.
"Thực ra dáng vẻ của nàng bây giờ... Chỉ cần nghĩ cách p·h·át tiết ra ngoài là được."
"Chuyện này còn cần ngươi nói." Lục Cảnh nhíu mày, sau đó lại định vung k·i·ế·m.
"Ý ta là, nếu ngươi không muốn đổ thêm dầu vào lửa, còn có thể tìm người làm thay."
"???"
Thấy trong mắt Lục Cảnh lóe lên một tia s·á·t ý, thiếu nữ búi tóc long nhụy vội vàng bổ sung: "Ta... ta có thể làm thay."
"Ngươi không phải là nữ nhân sao?" Lục Cảnh giật mình.
"Nữ nhân bình thường thì không được, nhưng ta là đệ tử của Cực Lạc Cung." Thiếu nữ búi tóc long nhụy nói, "Ta biết không ít bí pháp... không chỉ dùng được cho đàn ông, mà còn có thể dùng trên người phụ nữ, yên tâm, ta sẽ không làm hỏng sự trong sạch của nàng."
Lục Cảnh nghe vậy không nói thêm lời nào, một tay nhấc thiếu nữ búi tóc long nhụy lên, một tay khác ôm Hạ Hòe, liền chạy về phía tiểu viện nhà mình.
Đến nơi, Lục Cảnh trước cởi bỏ huyệt đạo của Hạ Hòe.
Kết quả Hạ Hòe lập tức nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Sau đó Lục Cảnh lại cởi huyệt đạo cho thiếu nữ búi tóc long nhụy, nói với nàng: "Đừng giở trò gì, ta ở bên ngoài phòng, ngươi trốn không thoát."
Thiếu nữ búi tóc long nhụy gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Ta không chạy, chuyện này đích xác là ta sai trước, ta sẽ giúp Hạ nữ hiệp giải đ·ộ·c."
Nói xong, nàng đưa tay ra, trên người Hạ Hòe một trận du tẩu.
Lục Cảnh cũng không biết nàng đã làm thế nào, chỉ thấy sau đó trong mắt Hạ Hòe ánh lên vẻ mê ly, sau đó lại buông tay hắn ra, quay người nhào về phía thiếu nữ búi tóc long nhụy, người này liền phát ra một tràng cười yêu kiều ha ha ha.
Sau đó ôm Hạ Hòe cùng nhau đi vào phòng.
Lục Cảnh đóng cửa lại, chẳng bao lâu đã nghe thấy trong phòng truyền đến những âm thanh kỳ quái, không chỉ của Hạ Hòe, mà còn của cả thiếu nữ búi tóc long nhụy kia.
Lục Cảnh nghe vài tiếng mà suýt chút nữa đã phun m·á·u mũi.
Hắn không thể không lùi lại mấy bước, cách gian phòng kia ra một khoảng xa hơn.
Sau đó dứt khoát nhảy lên tường viện, ngồi xuống ở trên đó.
Lục Cảnh ổn định tâm thần, cẩn thận viết một phong thư nhỏ nhờ Cốc Tỉnh mang cho Ân hộ pháp của Tam Hổ đường, mời hắn giúp thu liệm thi hài của kỹ nữ Kim Lâu, tiện thể trấn an Hồng Châu.
Sau đó lại viết ra những chuyện tối nay mình nghe được, mỗi thứ làm hai bản, đợi Cốc Tỉnh trở về sẽ một bản đưa tới ti t·h·i·ê·n giám, một bản đưa đến thư viện Hoàng Giám Viện.
Dù sao chuyện bí cảnh có long liên quan trọng đại, Lục Cảnh không dám qua loa.
Chuyện này là thật hay giả cũng cần tiến thêm một bước nghiệm chứng, không thể để Kỷ tiên sinh nói gì mọi người liền tin ngay.
Bất quá Lục Cảnh đã có bảy phần tin tưởng, không phải vì uy tín của Kỷ tiên sinh đáng tin cậy đến mức nào, mà là vì gã này cùng với lũ quỷ quái lẩn trốn nhiều năm như vậy, một mực không dám đối đầu trực diện với ti t·h·i·ê·n giám.
Hiện tại đột nhiên ló đầu ra, chắc là đã nhận được thông tin gì đó.
Nếu chuyện về long là thật, thì việc Kỷ tiên sinh nhảy ra vào lúc này xem như cũng có thể giải thích được.
Hắn biết bí lực sắp biến m·ấ·t, chỗ dựa lớn nhất của ti t·h·i·ê·n giám chẳng mấy chốc sẽ không còn, gông cùm trên đầu sẽ lỏng lẻo đi, trong lòng tự nhiên cũng bắt đầu có những suy tính khác.
Nhưng tên gia hỏa này vội vàng tranh bá thiên hạ là muốn làm gì, hắn coi như có lật đổ triều Trần, thì lại có thể làm được mấy ngày hoàng đế chứ? Đợi đến con rồng trong bí cảnh kia xuất hiện, chẳng phải cả đám sẽ cùng nhau tèo hết hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận