Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 359: Nguyện vọng

"Ừm, hạ độc giết Hàn Sơn Khách bằng đan dược? Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Đinh Lục nghe Lục Cảnh nói rõ ý định xong thì nghi ngờ hỏi.
"Chỉ là...quan tâm một chút." Lục Cảnh thấp thỏm nói.
Cũng may Đinh Lục chỉ là thuận miệng hỏi một câu, rồi sau đó nói tiếp, "Hàn Sơn Khách người này cũng xem như cao thủ trong giới luyện đan, bất quá hắn chỉ luyện một loại đan dược, chính là trường sinh tiên đan, hi vọng có thể dựa vào đan dược để đạt được vĩnh sinh."
Đinh Lục vừa nói vừa lắc đầu, "Nhưng mà người đời đều có số mệnh, chuyện trường sinh vốn là nghịch thiên mà đi, tự nhiên khó khăn trùng điệp, cho nên nhiều năm qua hắn đều không thể thành công, kết quả còn vì nó mà mất mạng, thật là đáng tiếc."
"Ta cũng kiểm tra về chuyện đan dược hạ độc giết hắn, mặc dù trong đó có nhiều thứ ta không biết là gì, nhưng mấy vị thuốc chủ yếu thì gần giống như hàn thực tán, đoán chừng là do hắn tự cải tiến. Còn về tại sao độc tính lại mạnh như vậy, là vì hắn bỏ thêm quá nhiều hồng phàn và hạt mã tiền."
"Hai vị thuốc này độc tính đều rất lớn, nhưng ta thấy trong viên thuốc hắn cũng thêm không ít thảo dược để ức chế và trung hòa độc tính, đáng tiếc có vẻ như đã điều chỉnh sai tỉ lệ."
Nghe Đinh Lục nói xong, Lục Cảnh khẽ thở phào một hơi.
Đại danh hàn thực tán hắn cũng đã từng nghe qua, không chỉ có những đạo sĩ tu tiên luyện chế để dùng, đan dược này trong giới phú thương quyền quý cũng khá là phổ biến, rất nhiều người đều tin tưởng đây là con đường duy nhất để đi đến vĩnh sinh.
Dù mỗi năm đều có không ít người vì thế mà mất mạng, nhưng hàn thực tán vẫn như cũ được nhiều người tìm kiếm.
Mặc dù Hàn Sơn Khách bị chính hàn thực tán mình luyện hạ độc chết nghe có vẻ hơi khó tin, giống kiểu tự mình hại mình, nhưng như vậy thì chí ít cái chết của hắn cũng không phải là vì giúp Lục Cảnh luyện đan.
Chỉ là nhận được kết luận này rồi Lục Cảnh trong lòng vẫn không hề dễ chịu chút nào.
Dù thế nào, thì Hàn Sơn Khách cũng đã chết rồi.
Vậy lời hứa lúc trước của hắn về việc hỗ trợ luyện độc đan cho Lục Cảnh, giờ lại phải làm thế nào?
Đinh Lục thấy sắc mặt Lục Cảnh khó coi, còn tưởng rằng quan hệ giữa hắn và Hàn Sơn Khách không bình thường, liền khuyên nhủ, "Người chết không thể sống lại, huống hồ là chúng ta những người giấy này, thật ra vào ngày chúng ta quyết định vào cốc, thì đối với thế giới bên ngoài, chúng ta cũng đã chẳng khác nào người chết, hiện tại chỉ là cùng ngọn núi nhỏ này nói lời từ biệt mà thôi."
Lục Cảnh im lặng, một lát sau lại nói, "Hàn Sơn Khách chết rồi, vậy di vật của hắn giờ ra sao, bao gồm bạc của hắn, quần áo, và... những đan phương của hắn?"
"Đồ bình thường chúng ta thường sẽ chôn cùng với thi thể, còn những thứ tương đối quý giá, thường là xem tự thân người đó muốn để lại cho ai, đương nhiên tình huống của hắn lần này có phần đặc biệt, thuộc về ngoài ý muốn bỏ mình."
"Vậy số bạc đó sẽ giao cho tiểu hầu gia xử trí, hoặc là mọi người cùng nhau chia, hoặc là dùng mua thêm một vài thứ cho cốc, còn về đan phương mà ngươi nói... Ừm, thứ này xem như tuyệt nghệ, theo lệ cũ cũng do tiểu hầu gia bảo quản, sau này ai trong cốc muốn có thể dùng bạch bối để đổi."
Tên tửu quỷ lúc này chen miệng vào nói, "Hắn tự luyện đan mà còn tự ăn chết mình, còn được coi là tuyệt nghệ sao?"
"Tính chứ," Đinh Lục gật đầu nói, "Mặc dù cả đời hắn không luyện ra được trường sinh bất lão đan, nhưng cũng luyện ra được một số đan dược khác, tỷ như Trú Nhan Đan, ngươi nhìn tướng mạo của hắn xem, chẳng khác nào chỉ 30-40 tuổi, đó chính là công lao của Trú Nhan Đan."
Lời này của Đinh Lục vừa nói ra, có lẽ đám người giấy nam vẫn không có cảm giác gì, nhưng những người giấy nữ thì đều hưng phấn lên.
Các nàng chưa hẳn đã hứng thú với trường sinh bất lão, nhưng việc giữ được thanh xuân vĩnh viễn lại là điều mà tất cả phụ nữ đều không thể nào kháng cự được.
Đã có vài người giấy nữ nhanh tay bắt đầu kiểm kê xem mình có bao nhiêu bạch bối.
Còn không ít người có tiền thì dứt khoát ra giá thu mua luôn.
Lục Cảnh thấy tình thế không ổn không dám chần chừ nữa, vội vàng quay đầu đi tìm tiểu hầu gia.
Lần này hắn không còn giấu giếm nữa, mà nói với tiểu hầu gia về chuyện mời Hàn Sơn Khách giúp luyện đan.
Tiểu hầu gia nghe xong thì nhíu mày, hỏi Lục Cảnh rằng, "Giữa các ngươi có lập văn tự thỏa thuận gì không?"
"Không có," Lục Cảnh cười khổ, "Hắn nói dù sao hắn cũng đánh không lại ta, nên sẽ không đổi ý."
"...Vậy thì phiền phức." Tiểu hầu gia nói, "Đan phương Hàn Sơn Khách để lại dù được ta cất giữ, nhưng ta cũng chỉ là người trông nom hộ, đúng ra những thứ này là thuộc về toàn bộ người giấy Kính Hồ cốc."
"Nếu ngươi không có bằng chứng chứng minh trước đó Hàn Sơn Khách có giao hẹn với ngươi, sẽ đưa một phần đan phương cho ngươi, vậy thì ta cũng không thể tự mình quyết định giao cho ngươi được."
"Không còn cách nào khác sao, đơn thuốc đó rất quan trọng đối với ta." Lục Cảnh giờ chỉ có thể còn nước còn tát.
Dù sao Hàn Sơn Khách chết là vì chính đan dược của mình, nói cách khác có khả năng là hắn luyện loại độc đan giúp Lục Cảnh kiềm chế bí lực bành trướng không thất bại.
Thực tế thì suy đoán này rất có cơ sở, dù sao trước khi Lục Cảnh rời đi theo như Hàn Sơn Khách nói, thì chỉ 1-2 ngày là có thể luyện được độc đan.
Với sự nôn nóng cầu trường sinh của Hàn Sơn Khách, sau đó không kịp chờ đợi mở lò lại luyện thêm một mẻ Trường Sinh Đan cũng là việc bình thường.
Chỉ có điều lần này, hắn không kiểm soát tốt liều lượng các loại thuốc, đã tự mình đi chầu trời luôn.
Nhưng nếu như Lục Cảnh có thể lấy được đan phương hắn để lại, sau đó tìm một luyện đan sư khác, biết đâu lại có thể kịp thời luyện ra loại độc đan mà hắn hằng mong muốn trước khi trở thành tu sĩ 2 cung.
Đương nhiên, tất cả những điều này cần điều kiện tiên quyết là tiểu hầu gia chịu hợp tác với hắn, giao cho hắn cái đan phương đó.
Chứ không phải để tùy ý nó trôi vào cái ao rút thưởng sâu không thấy đáy, đến lúc đó khả năng trúng chưa đến 1%, mà Lục Cảnh lại không dám chắc chắn mình có thể rút được.
Tiểu hầu gia nghe vậy thì cũng chìm vào trầm tư.
Một lát sau nàng mới nặng lời nói, "Không có quy tắc thì không có nên khuôn phép, ta không thể vì một mình ngươi mà phá vỡ quy tắc mấy trăm năm của Kính Hồ cốc được, nếu không thì không chỉ có ta khó xử, mà cả tiểu hầu gia các đời sau cũng sẽ rất khó quản lý mọi người."
Thấy Lục Cảnh định nói gì đó, tiểu hầu gia liền xua tay, ra hiệu để Lục Cảnh nghe nàng nói hết, rồi sau đó nghe nàng chuyển lời mà tiếp tục, "Nhưng yêu cầu của ngươi cũng không phải hoàn toàn không có cách giải quyết."
"Ta phải làm thế nào thì mới có thể lấy được cái đan phương đó?" Lục Cảnh hỏi.
"Yên tâm, chuyện này với người khác thì khó, nhưng với ngươi chắc hẳn rất đơn giản, ta nghe Ngô Hàn nói ngươi là đệ tử của tiền bối Diệp phải không?"
Lục Cảnh gật đầu, "Không sai."
"Nói vậy thì ngươi cũng thông thạo ngự thú chi thuật," tiểu hầu gia vừa nói vừa chỉ về phía A Bảo, "Từ sau khi Hàn Sơn Khách chết nó thành ra như thế kia, cứ nằm bò ở chỗ này suốt một ngày một đêm không ăn không uống."
"Mối quan hệ của nó với Hàn Sơn Khách ai trong Kính Hồ cốc cũng biết, nếu Hàn Sơn Khách còn sống, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy nó như vậy, nên nếu ngươi có thể giúp A Bảo khôi phục lại sinh khí, xem như là đã giúp Hàn Sơn Khách hoàn thành một tâm nguyện, vậy thì theo quy tắc của Kính Hồ cốc, ngươi có thể chọn 1 món trong di vật của hắn mang đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận