Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 71: Trăng trong nước

"Giám sát Giang hẳn là đã giao chiến với cái xác sống đó rồi?" Độc nhãn đạo nhân hỏi.
"Không sai, ta thấy nó đang tấn công một nhà dân, chạy tới cứu giúp thì liền đánh nhau với nó một trận. Thực tế mà nói thì riêng về thân thủ nó cũng không tính là quá mạnh, chỉ có mấy chiêu qua lại như vậy, chỉ cần cẩn thận với thi độc nó thỉnh thoảng thả ra, còn lại thì cứ thấy chiêu mà phá chiêu thôi."
"Chân chính phiền phức là tốc độ của nó. Nó di chuyển cực nhanh trong làn sương máu, ta có thể làm nó bị thương nhưng không giữ được nó, hơn nữa nó còn có thể mượn sương máu để nhanh chóng khôi phục vết thương."
"Ta tận mắt thấy trên người nó một vết thương sâu nửa tấc mà chỉ trong vài hơi thở đã khôi phục như ban đầu, sau đó lại tinh thần phấn chấn đánh tới ta."
"Ta biết nếu tiếp tục như vậy thì ta chắc chắn thua nên đã thi triển thổ độn để tạm thời thoát thân, sau đó thì ta nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên này liền chạy tới."
Giang Nguyệt Nô dừng một chút, "Giám sát Ô các ngươi tới đúng lúc, nếu như có thể dùng đại trận vây khốn cái xác sống kia thì ta có thể thừa cơ động thủ diệt trừ nó."
Độc nhãn đạo nhân nghe vậy thì có chút do dự, "Giám sát Giang, ngươi có chắc được mấy phần?"
"Bảy phần thì có." Giang Nguyệt Nô không hề do dự nói.
"Chi bằng chúng ta đi tìm thêm người hỗ trợ, mọi người cùng nhau động thủ thì sẽ vạn vô nhất thất." Nữ giám sát mập mạp đề nghị.
Đây cũng là kế hoạch mà bốn người bọn họ đã thương lượng trước đó.
"Nhưng mà như vậy thì sợ thời gian không đủ." Giám sát họ Nhậm nhắc nhở.
Mặc dù chiến đấu với con nhện lớn khá thuận lợi nhưng cũng đã làm chậm trễ không ít thời gian của bốn người, tính ra từ khi bọn họ tiến vào sương máu thì cũng đã gần một nén nhang rồi.
Mà nhóm Giang Nguyệt Nô đã lâm vào sương máu sớm hơn, thời gian một canh giờ đã trôi qua hơn một nửa. Lúc này mà đi tìm người thì nếu thuận lợi thì không sao nhưng nếu gặp phải 2-3 trận chiến đấu như vậy nữa, hoặc là bị những dị vật cũng tiến vào sương máu kia quấn lấy, thì đến lúc đó dù tìm đủ người cũng chưa chắc có đủ thời gian để đánh một trận với cái xác sống đó.
Giang Nguyệt Nô nghe vậy cũng không thúc giục, chỉ đứng ở một bên chờ bốn người quyết định.
Độc nhãn đạo nhân do dự một lát, cuối cùng cũng quyết định, "Đi thôi, tranh thủ lúc cái xác sống kia chưa đi xa, giải quyết nó trước, chỉ cần sương máu này tan đi thì bất kể là dị vật kia hay người của chúng ta thì đều có thể tìm thấy."
Thấy độc nhãn đạo nhân đã quyết định, nữ giám sát mập mạp và giám sát họ Nhậm cũng không nói gì thêm, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với cái xác sống kia.
Còn Lục Cảnh ngoài mặt thì vẫn không có biểu hiện gì nhưng trong lòng không khỏi có chút nóng nảy.
Hắn mạo hiểm tiến vào sương máu là để cảnh báo Qùy. Nếu như cứ vậy theo độc nhãn đạo nhân bắt lấy cái xác sống kia, đợi khi sương máu tan hết, đối mặt với thiên la địa võng mà ti thiên giám đã sớm bố trí bên ngoài, thì dù Qùy có ba đầu sáu tay cũng không trốn thoát được.
Đến lúc đó, chuyện nàng ngụy trang thành dị vật chắc chắn sẽ bị bại lộ. Không những không làm giám sát được nữa mà rất có thể sẽ bị tống vào ngục.
Cho nên, Lục Cảnh vừa đi theo những người khác về phía trước, vừa không ngừng tính toán xem nên tìm cớ gì để thoát khỏi đám đông, lén đi tìm Qùy.
Nhưng dù hắn có vắt óc suy nghĩ thế nào thì vẫn không tìm được một lý do hợp lý nào để hắn có thể "lâm trận bỏ chạy".
Đi một đoạn, liền nghe thấy Giang Nguyệt Nô ở phía trước đột nhiên nói: "Đến rồi, chính là chỗ này, lần trước ta giao chiến với xác sống ở trong căn nhà này."
Độc nhãn đạo nhân nhìn theo hướng Giang Nguyệt Nô chỉ tay, quả nhiên thấy một căn tiểu viện. Cửa chính của căn tiểu viện mở rộng, nửa bức tường phía đông đổ sụp, ngoài ra thì những nửa bức tường còn lại đều có vết tích chiến đấu. Thậm chí những gạch đá trên mặt đất cũng vỡ vụn, đủ để chứng minh rằng Giang Nguyệt Nô không hề nói dối, trận chiến trước kia rất là kịch liệt.
Vì đã giao đấu với xác sống kia, Giang Nguyệt Nô không tỏ ra sợ hãi, dẫn đầu bước vào trong viện. Độc nhãn đạo nhân tay cầm trận bàn, tay kia xách đèn lồng, cẩn thận từng chút theo sát sau lưng nàng. Lục Cảnh, nữ giám sát mập mạp và giám sát họ Nhậm thì cố ý giữ khoảng cách, vừa để thuận tiện hỗ trợ khi gặp địch, lại vừa tránh việc đứng quá gần, để bị đối phương đánh úp.
Thế nhưng mọi người đã đi một vòng quanh tiểu viện nhưng vẫn không thấy bóng dáng của xác sống.
Độc nhãn đạo nhân nhíu mày, "Chẳng lẽ nó đã chạy rồi?"
Lần này thì mọi chuyện trở nên hơi khó giải quyết rồi, vì theo lời Giang Nguyệt Nô, tốc độ của xác sống đó rất nhanh, một khi nó di chuyển lung tung trong sương máu thì sẽ không dễ dàng bắt được nó. Nghĩ tới đây, lòng mọi người đều bắt đầu chìm xuống.
Có lẽ chỉ có Lục Cảnh là ngoại lệ, Lục Cảnh đang nghĩ xem có thể thừa cơ đưa ra đề nghị chia ra tìm kiếm, để hắn có lý do trốn đi tìm Qùy không.
Ngay lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Giang Nguyệt Nô nói, "Nó ở đây, ta tìm thấy nó rồi!"
Lúc này Giang Nguyệt Nô đang đứng trước một cái giếng ở hậu viện, nhìn xuống dưới.
Những lời này của nàng được truyền âm đến tai của bốn người.
Nghe được Giang Nguyệt Nô nói vậy, độc nhãn đạo nhân, giám sát họ Nhậm và nữ giám sát mập mạp liền thi triển khinh công, cùng tới bên miệng giếng. Chỉ có Lục Cảnh vẫn đang cố kiếm cớ, nên chậm hơn một bước.
Kết quả ba người độc nhãn đạo nhân vừa cúi xuống nhìn trong giếng thì chỉ thấy những bức tường giếng đầy rêu xanh và nước giếng phía dưới.
"Cái xác sống kia đâu?" Nữ giám sát mập mạp hỏi.
Lời vừa dứt thì liền thấy dưới mặt nước phản chiếu một vầng trăng màu đỏ, sau đó đầu cô đau nhói, vội vàng lùi lại nửa bước. Mà độc nhãn đạo nhân và giám sát họ Nhậm bên cạnh cũng bị tình cảnh giống cô.
Chỉ có Giang Nguyệt Nô là vẫn đứng bên miệng giếng, không nhúc nhích, dường như đã biết trước vầng trăng đó.
"Đó là cái thứ quỷ quái gì?" Giám sát họ Nhậm trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Giang Nguyệt Nô không trả lời, chỉ nhìn ba người, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
Trên trán độc nhãn đạo nhân cũng đã đổ mồ hôi, trên đường đi hắn gần như không hề nghi ngờ Giang Nguyệt Nô, bởi vì đối phương hiểu biết về ti thiên giám cùng mức độ quen thuộc của nàng gần như không thể là do người ngoài giả mạo. Nhưng lúc này độc nhãn đạo nhân lại nghĩ tới một vấn đề khác liên quan đến tính mạng, hắn hỏi Giang Nguyệt Nô: "Ngươi sợ thứ gì nhất?"
"Ta sao?" Giang Nguyệt Nô cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí có chút âm u, "Ban đầu lúc thi sát hạch nhập viện vào thư viện, để có thể ở lại ta đã làm một vài việc trái với bản tâm. Ta biết rõ lòng mình không hề trong sáng như những người khác. Thứ ta sợ nhất là… Không thể ngăn chặn những ác niệm trong đáy lòng, biến thành một kẻ ác hoàn toàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận