Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 532: Miêu phó môn chủ dừng bước

"Chương 532: Miêu phó môn chủ dừng bước "Phương trượng định làm gì cho công bằng?" Hàn Thạch tỏ vẻ hứng thú.
"Rất đơn giản, bất kể ai muốn ngồi vào vị trí võ lâm minh chủ này, đều cần phải tiếp nhận câu hỏi của bần tăng trước đã."
"Chỉ là hỏi thôi sao?" Hàn Thạch nhíu mày, "Vậy nếu có người nói dối thì sao?"
"Người nói dối sẽ bị trừng phạt." Tuệ Thông nói, "Cho nên bần tăng hy vọng tất cả mọi người có thể thành thật trả lời."
"Phương trượng đang xem chúng ta như con nít à?" Lạc Thành Tùng của Trường Nhạc Bang nghe vậy chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Dù Huyền Không Tự và Vân Thủy Tĩnh Từ Các có địa vị siêu nhiên, Tuệ Thông lại là vị thần tăng nổi danh thiên hạ, nhưng cũng không có tư cách trừng phạt các chưởng môn, bang chủ của các môn phái lớn.
Lời này của hắn cảm giác thuần túy là đang hù dọa người, nhưng những người có mặt ở tửu lâu đêm nay đâu dễ bị hù dọa đến vậy.
Quả nhiên, Hàn Thạch nghe vậy tại chỗ đã muốn đồng ý.
Nhưng có người nhanh hơn hắn nửa bước, chỉ thấy phó môn chủ Thiên Đao Môn có danh xưng Bách Thắng Thần Đao, Miêu Thiên Xích đứng ra, chắp tay nói:
"Tại hạ tự hiểu, luận võ công ở đây có rất nhiều người đều cao hơn ta, luận danh vọng, ta tuy có chút danh tiếng trên giang hồ, nhưng đêm nay trong lầu anh hùng nhiều, ta chắc chắn không phải người nổi danh nhất."
"Nhưng nếu bàn về việc làm quang minh lỗi lạc, Bách Thắng Thần Đao ta đây có thể không sợ bất kỳ ai." Miêu Thiên Xích ưỡn ngực nói.
Đúng là, vị phó môn chủ Thiên Đao Môn này từ trước đến nay luôn có tiếng hiệp nghĩa trên giang hồ.
Việc đáng tự hào nhất của hắn là khi còn chưa thành danh, có lần đi du ngoạn, gặp một nhà tiêu cục nhỏ bị diệt môn, hung thủ nhận được tin tức rằng trong nhà tiêu cục này giấu một môn võ công rất lợi hại.
Thế là thừa lúc đêm đen gió lớn, lẻn vào tiêu cục, trói toàn bộ người nhà tổng tiêu đầu lại, vì ép hỏi môn võ công kia, hắn giết trước hai con gái của tổng tiêu đầu, sau đó giết tiếp mẹ già và hai thị thiếp, không được gì, tức giận quá bèn giết luôn tổng tiêu đầu.
Cuối cùng chỉ còn lại một đôi cô nhi quả phụ, may mắn được Miêu Thiên Xích đi ngang qua phát hiện ra, đuổi hung thủ, cứu đôi mẹ con nọ.
Sau đó hộ tống đôi mẹ con kia trằn trọc mấy trăm dặm, đến nương nhờ thân thích của bọn họ.
Trong suốt quãng đường, Miêu Thiên Xích không hề hỏi một câu về chuyện võ công, sau đó đôi mẹ con nọ muốn lấy môn võ công kia báo đáp, cũng bị Miêu Thiên Xích cự tuyệt.
Sau chuyện này, nếu có người trên giang hồ muốn nhờ vả việc gì, người đầu tiên nghĩ đến chính là Miêu Thiên Xích, Miêu đại hiệp.
Cũng chính vì chuyện này mà Miêu Thiên Xích được tiền nhiệm môn chủ Thiên Đao Môn coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền, có thể nói một bước lên trời.
Tuệ Thông phương trượng thấy Miêu Thiên Xích chủ động đứng ra, vẫn không quên dặn dò: "Miêu phó môn chủ, nhớ kỹ, bất kể vấn đề có khó trả lời đến đâu, ngàn vạn lần phải nói thật."
"Phương trượng nghĩ nhiều rồi, Miêu mỗ không có gì không thể nói cho người khác biết." Miêu Thiên Xích ưỡn ngực hào khí nói.
Tuệ Thông nghe vậy sắc mặt cũng dịu lại một chút, "Vậy bần tăng xin bắt đầu hỏi, việc đắc ý nhất của Miêu phó môn chủ là gì?"
"Chuyện này đâu có bí mật gì," Miêu Thiên Xích cười một tiếng, "Giang hồ đều biết, chính là chuyện ta cứu cô nhi quả phụ của tiêu cục họ Lâm, che chở họ đi lên phía Bắc, đánh bại đám cao thủ một mực muốn cướp đoạt bí tịch võ công."
Tuệ Thông chờ một chút, rồi hỏi tiếp: "Vậy chuyện này còn có uẩn khúc gì mà chúng ta chưa biết không?"
"Không có... không đúng đúng, nếu ngươi nói vậy thì đúng là có một chuyện." Miêu Thiên Xích dường như có chút không có ý tứ, do dự hồi lâu mới nói, "Chuyện liên quan đến danh tiết người ta, ta vốn định mang theo xuống mồ, nhưng vì phương trượng đã dặn dò rồi, không thể giấu giếm, vậy ta sẽ nói rõ sự thật."
"Ta đưa Lâm phu nhân và con trai đến Vũ Châu, Lâm phu nhân vì báo đáp ân tình của ta, muốn làm thiếp của ta, nhưng bị ta từ chối."
"Người chính đạo như chúng ta, hành hiệp trượng nghĩa... tuyệt đối không thể làm cái loại chuyện thừa nước đục thả câu đó."
Miêu Thiên Xích vừa nói xong đã nhận được không ít tiếng hoan hô, còn hắn cũng đang mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hắn bỗng nhiên tái đi, nụ cười cũng cứng đờ, tiếp theo "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, vừa rồi rất nhiều người còn đang hoan hô cho Miêu Thiên Xích, những tiếng ủng hộ ấy thậm chí còn chưa hoàn toàn biến mất.
Kết quả Miêu Thiên Xích lại đột nhiên phun máu, có thể thấy rõ trước mắt bao người là không có ai tổn thương hắn, chẳng lẽ là do bệnh cũ tái phát?
Nhưng Miêu Thiên Xích đã là cao thủ nhất lưu, đạt đến trình độ của người như hắn, cho dù không thể bách bệnh bất xâm, cũng không dễ gì mắc bệnh nặng.
Lúc này mọi người suy đoán vẫn xoay quanh chuyện có người âm thầm ra tay đánh lén hoặc là Miêu Thiên Xích đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo, cho đến khi Tuệ Thông phương trượng thở dài: "Miêu phó môn chủ, bần tăng đã khuyên ngươi rồi, nhất định phải nói thật."
Lúc này mọi người mới nhớ lại, hình như Tuệ Thông phương trượng trước đó có nói, nếu có người nói dối, sẽ phải chịu trừng phạt.
Chỉ là hình phạt này rốt cuộc từ đâu mà đến, mọi người ở đây lại không một ai nhìn thấu, chẳng lẽ Tuệ Thông phương trượng có phật pháp tinh thâm, đã đạt đến cảnh giới ngôn xuất pháp tùy?
Miêu Thiên Xích sau khi nôn ra máu, một tay che ngực, cũng lộ vẻ kinh hãi không thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe Tuệ Thông phương trượng hỏi tiếp: "Uẩn khúc đó là gì?"
Miêu Thiên Xích há to miệng, một lúc lâu sau nghiến răng nói: "Không có gì."
Kết quả hắn vừa dứt lời liền bắt đầu ho khan, liên tục ho 7 tiếng, mỗi lần đều có máu từ miệng hắn trào ra, hơn nữa so với lần đầu tiên phun máu, màu máu đã có chút chuyển sang màu đen.
"Miêu phó môn chủ, bần tăng không phải đang dọa ngươi, vấn đề bần tăng hỏi ra xin Miêu phó môn chủ ngàn vạn lần phải ứng phó cẩn thận." Tuệ Thông phương trượng thần sắc nghiêm túc, "Nếu không, lần sau có thể không chỉ đơn giản là ho ra máu thôi đâu."
"Đây là... yêu thuật gì? !" Miêu Thiên Xích nhìn máu đen tuôn ra từ kẽ tay, cả người đã hoàn toàn ngây dại, thậm chí vì sợ hãi mà không lựa lời, "Ngươi, các ngươi ở Huyền Không Tự toàn là yêu tăng, ta, ta không trả lời, ta muốn rời khỏi đây."
Nói xong, Miêu Thiên Xích quay người như muốn lao ra ngoài lầu.
"Miêu phó môn chủ xin dừng bước!" Tuệ Thông phương trượng gấp gáp kêu, "Đừng đi nữa, mau trở lại trả lời tiếp câu hỏi của bần tăng."
Miêu Thiên Xích nghe vậy chẳng những không dừng bước lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
Hắn thầm nghĩ trong bụng, ta đã bị ngươi hỏi đến thổ huyết, còn phải tiếp tục trả lời câu hỏi của ngươi, lão hòa thượng này chẳng lẽ muốn hỏi chết ta luôn sao? !
Nhưng mà khi Miêu Thiên Xích sắp đến cửa tửu lâu, thân thể hắn bỗng loạng choạng, sau đó càng ho khan lớn hơn.
Lần này hắn ho đến kịch liệt, không tự chủ được mà cúi người xuống, mà vẫn chưa hết, ngay sau đó, chỉ thấy hai đầu gối hắn quỳ rạp trên đất, nắm chặt lồng ngực.
Miêu Thiên Xích liều mạng muốn ngừng ho, nhưng lại bị máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng làm cho sặc, hắn cúi đầu, thấy vũng máu dưới đất, phát hiện đã biến thành màu đen hoàn toàn.
Giờ khắc này, Miêu Thiên Xích cả người bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, hắn liều mạng bò về phía cửa lớn.
Nhưng vừa bò được hai bước, không chỉ có miệng mà mũi, mắt, trong lỗ tai của hắn cũng đều bắt đầu chảy ra máu đen, lại qua chừng hai nhịp thở, Miêu Thiên Xích liền nằm rạp xuống đất bất động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận