Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 302: Đừng, chúng ta lại không quen

Chương 302: Đừng, chúng ta lại không quen
Lục Cảnh nhìn ánh mắt của Chu Hiệt dần trở nên không mấy thiện cảm, thầm nghĩ lão tiểu tử này chẳng lẽ đang xót của, định kiếm cớ gả đại cho mình một cung nữ để lừa gạt hay sao? Nếu đúng là vậy thì Lục Cảnh cũng không ngại tính sổ nợ cũ với hắn. Trước kia tên gia hỏa này từng cấu kết với Thiên Bình tiền trang cùng nhau giăng bẫy để gài hắn, sau còn phái Tịnh Tự Vệ và Thiên Long Môn đi bắt hắn. May mà trong trận chiến trên sông sau đó, Lục Cảnh không bị tổn hại gì, còn kiếm được một khoản lớn, thêm việc không muốn bị cuốn vào những bí mật thâm cung nên hắn mới lười tìm Chu Hiệt để tính sổ. Nhưng bây giờ xem ra, quyết định trước đây của mình có lẽ còn cần xem xét lại.
Còn về phần Chu Hiệt thì bị Lục Cảnh nhìn chằm chằm đến có chút run rẩy, không biết câu nói vừa rồi của mình đã đụng chạm đến chỗ nào của đối phương. Người bình thường khi bị hỏi đến chuyện hôn sự, cùng lắm cũng chỉ hơi thiếu kiên nhẫn một chút, đằng này, sắc mặt vị Thích Tiên sư lại đen sầm đi. Suy xét đến tuổi của Lục Cảnh, Chu Hiệt chỉ có thể đoán rằng có lẽ Lục Cảnh đã từng kết hôn, nhưng thê tử đã qua đời nên mới có phản ứng gay gắt khi bị hỏi đến chuyện này. Nghĩ đến đây, Chu Hiệt không khỏi có chút lưỡng lự, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Thích Tiên sư không biết đấy thôi, trước đó không lâu, trẫm từng hứa nếu ai có thể cứu trẫm thoát hiểm, trẫm… trẫm sẽ gả con gái mình cho người đó.”
Nghe xong, sắc mặt Lục Cảnh càng thêm khó coi, thầm nghĩ đúng là mình đã đoán không sai. Sau khi học hết chín năm giáo dục bắt buộc, Lục Cảnh còn lạ gì những chiêu trò của các hoàng đế này. Chu Hiệt có lẽ coi hắn là một tên dân tộc Hung Nô man rợ không có kiến thức để đối phó. Trong cung tùy tiện tìm một cung nữ nhận làm con gái, sau đó lại gói ghém thành công chúa gả cho hắn. Đó chẳng phải là nghệ năng truyền thống của mấy ông vua hay sao? Nhưng Lục Cảnh không phải loại nhà quê ở phiên bang, chỉ cần có được bà vợ danh nghĩa công chúa là thỏa mãn. Nói thật, bây giờ Lục Cảnh thiếu bà lão sao? Hắn đang thiếu tiền mới đúng! Nghe xong, Lục Cảnh không nói gì mà chỉ cười lạnh với Chu Hiệt. Một lát sau, hắn mới cất tiếng: “Ngươi muốn gả con gái, được thôi. Có bản lĩnh ngươi gả Phúc An cung chủ cho ta đi.”
Đương nhiên đây chỉ là câu nói đùa, ai cũng biết Phúc An cung chủ là con gái được Chu Hiệt yêu quý nhất, địa vị tôn quý. Cô cũng đã đến tuổi lập gia đình, người đến hỏi cưới cũng không ít, trong đó có cả con cháu các môn phiệt thế gia và gia tộc quyền thế địa phương, nhưng cuối cùng chẳng ai lọt được vào mắt xanh của Chu Hiệt. Rõ ràng Chu Hiệt có yêu cầu rất cao đối với con rể tương lai. Mà Lục Cảnh đối với Phúc An cũng chẳng có ý tứ gì. Hắn nói như vậy chỉ là để nhắc nhở Chu Hiệt đừng có giở trò khôn vặt, cứ thành thật đưa tiền ra là được. Hắn cũng đâu cần nhiều nhặn gì, có được tầm một trăm đến một trăm năm mươi ngàn lượng bạc là xong việc, thậm chí tám mươi chín mươi ngàn cũng không phải là không thể chấp nhận.
Kết quả là, sau khi nghe xong, Chu Hiệt lại ngẩn người, rồi nói tiếp: “Tiên sư làm sao biết người trẫm muốn gả là Phúc An vậy?” Lục Cảnh cảm thấy chắc chắn miệng Chu Hiệt và lỗ tai mình có vấn đề, hoặc là đầu óc Chu Hiệt có vấn đề. Tên gia hỏa này lúc trước kén rể cho con gái, tìm một đống thanh niên tài tuấn, từ tướng mạo, gia thế đến văn chương võ công, đều xét duyệt qua một lượt, chọn bốn năm trời mà vẫn không tìm được ai. Vậy mà tối nay chỉ mới gặp mặt hắn một lần, ngoại trừ cái tên giả ra thì hoàn toàn không biết gì về hắn, đã đòi gả cô con gái yêu quý cho hắn, như thế này làm sao mà nói thông cho được chứ?
Vì thế, Lục Cảnh lại trầm mặc một hồi, rồi lên tiếng nhắc nhở Chu Hiệt: “Chuyện này có phải... có chút qua loa không?”
“Không qua loa, không hề qua loa.” Chu Hiệt lắc đầu, “Thật không dám giấu diếm, làm cha nhiều năm nay, trẫm luôn đau đầu về chuyện hôn sự của con gái, nhưng mãi cho đến khi gặp được Thích Tiên sư, ta vẫn chưa tìm được người thích hợp để giao phó.”
“Khoan đã, nghe ngươi nói cứ như là chúng ta quen thân lắm vậy,” Lục Cảnh khuyên nhủ, “Ngươi không hiểu rõ ta, làm sao ngươi biết sau khi cưới ta sẽ không bắt nạt con gái ngươi?”
“Những người khác thì còn có thể chứ riêng người của Tư Thiên Giám thì đạo đức và tu dưỡng thế nào trẫm sẽ không bao giờ hoài nghi.”
“Nhưng tuổi chúng ta lệch nhau nhiều quá đấy, gần 20 tuổi chứ ít gì, nói thật là năm nay ta đã ngoài 40 rồi.”
“Chênh nhau một chút tuổi thì đã làm sao, trẫm đã gần 50, tháng trước còn nạp thêm 4 phi tần đây này.”
“Gia cảnh của ta cũng không tốt lắm đâu, ba đời tổ tông toàn là nông dân cả.”
“Anh hùng không kể xuất thân mà, ” Chu Hiệt nói, “Chính bởi vì Thích Tiên sư ngươi vốn không quan trọng gì, vậy mà vẫn có thể đi đến được ngày hôm nay thì điều đó lại càng chứng tỏ sự bất phàm của ngươi.”
“….” Lục Cảnh cũng hết từ, dứt khoát không còn vòng vo nữa, mà trực tiếp sảng khoái nói: “Quan gia, ngươi vẫn nên thưởng bạc cho ta đi. Bây giờ ta đang thiếu bạc, ta cũng không cần nhiều đâu, có 150 ngàn lượng, thì từ nay về sau hai ta sẽ không ai nợ ai.”
Chu Hiệt lộ vẻ mặt khó xử, “Thích tiên gia thiếu tiền sao? Mà trẫm cũng không có nhiều bạc, nói thật là cũng thấy xấu hổ. Đều là do trẫm đây làm vua không tốt, dẫn đến bây giờ quốc sự bất lợi, khói lửa nổi lên tứ phía. Bên ngoài thì có cường địch xâm phạm, bên trong lại có thiên tai không ngừng, làm cho quốc khố gần như trống rỗng. Lần này, trẫm phải cắn răng lấy tiền riêng ra 200 ngàn lượng bạc để rút ra cho Tư Thiên Giám đó.” Hơn nữa đại khái còn hụt mất khoảng 50 ngàn lượng nữa, sau này còn phải nghĩ cách để bù vào, còn muốn nhiều hơn thì trẫm thật không có khả năng lo nổi.”
Lục Cảnh bán tin bán nghi, chuyện triều đình đang cạn kiệt tiền bạc, hắn cũng biết. Cho dù lúc trước hắn không quan tâm lắm đến chuyện chính sự, nhưng trong vòng nửa năm ngắn ngủi mà triều đình đã thêm thuế thương đến tận 5 lần, thì hắn cũng đã nghe qua. Mà môi trường kinh doanh của triều Trần vốn rất thoáng, nếu không thật sự không có tiền, triều đình cũng không thể điên cuồng mà tăng thuế thương như vậy, hơn nữa còn có tin đồn giá muối cũng sắp tăng gấp đôi, đám thương nhân buôn muối cũng đang khóc thét cả lên. Nhưng Lục Cảnh vẫn không quá tin, đường đường Đại Trần mà đến 100 ngàn lượng bạc thôi cũng không có sao?
Sau đó, Chu Hiệt lại nói: “Kỳ thực, nếu Thích Tiên gia thực sự thiếu tiền thì càng nên cưới Phúc An.”
“Vì sao? Vì của hồi môn của nàng nhiều lắm à? Vậy ngươi trực tiếp đưa những tiền đó cho ta luôn không phải là hơn à, lại còn tiết kiệm được một cô công chúa nữa chứ.”
“Cũng không phải vậy.” Chu Hiệt giải thích, “Bây giờ đang trong thời kỳ phi thường, quốc gia quả thật là không có tiền. Việc phô trương cho Phúc An xuất giá thì ta sẽ nghĩ cách xoay sở, còn về của hồi môn thì cũng chỉ có thể làm qua loa thôi. Nhưng không sao, nếu ngươi thật sự muốn kiếm tiền thì rất đơn giản, đến lúc đó chỉ cần phát thêm mấy tấm thiệp mời là được. Mời hết những văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, thậm chí cả phú thương và đại thương đến. Quà mừng của bọn họ đủ để hai vợ chồng các ngươi kiếm một món hời.”
Việc Chu Hiệt ra sức chào mời con gái như vậy, đương nhiên là có nguyên do. Trải qua chuyện đêm nay, Chu Hiệt xem như đã nhìn rõ một điều, rằng sức mạnh của tu sĩ mới là mạnh nhất trên đời này, tiền bạc và quyền lực thế tục chẳng là gì so với nó. Đáng tiếc là Tư Thiên Giám bị ràng buộc nên trước sau cũng chỉ có thể giữ trung lập mà thôi, không có ý định ra mặt giúp hắn. Nhưng không sao, không có được Tư Thiên Giám thì hắn cũng có thể chọn cách khác, đó là kết thân với những tu sĩ cường đại trong Tư Thiên Giám. Chu Hiệt không tin, nếu có một ngày triều Trần hay con gái mình gặp nguy hiểm thì con rể của mình sẽ đứng yên khoanh tay mà nhìn. Còn chuyện hai người có hợp nhau hay không, cũng như ý kiến của Phúc An công chúa, thì từ đầu đến cuối, Chu Hiệt chưa từng quan tâm đến, sinh ra trong nhà đế vương, thì có một số chuyện khó mà tránh khỏi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận