Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 112: Tảng đá

Chương 112: Tảng đá
Việc mua sắm đồ ăn, nước cùng dược liệu diễn ra khá thuận lợi. Chỉ có việc Ôn Tiểu Xuyến đi thuê người dẫn đường thì gặp chút trắc trở. Nghe nói có 8 người muốn vào Bạch Long Bạc, đồng thời đi dạo một vòng bên trong, rất nhiều người dẫn đường lão luyện đều lắc đầu. Một lão nhân vóc người gầy gò, da ngăm đen, không rõ tuổi tác nói: "Bạch Long Bạc không phải là nơi để du ngoạn, chỗ kia được gọi là Tử Vong Chi Nhãn, chỉ có một con đường ra vào, hết thảy các đoàn thương buôn khi đi qua nơi đó đều sẽ bất giác tăng nhanh bước chân, hơn nữa tuyệt đối không đi lệch khỏi con đường đó." Dù vậy, hằng năm vẫn có không ít người chôn xương ở nơi đó.
"Đa tạ lão trượng nhắc nhở, chúng ta cũng biết nơi đó nguy hiểm, chính vì vậy chúng ta mới dự định thuê một người dẫn đường có kinh nghiệm lão luyện." Ôn Tiểu Xuyến cười ngọt ngào, từ trong n·g·ự·c lấy ra một tờ ngân phiếu: "Ta thấy ngài cũng rất giỏi, không biết số tiền này có đủ không?"
Lão giả gầy gò kia cúi đầu liếc nhìn, thấy tờ ngân phiếu viết 1000 lượng, cũng không khỏi kinh ngạc. Đây chính là một số tiền lớn, nếu làm một chuyến này xong, ông ta không cần khổ cực dẫn đầu đoàn thương buôn qua Bạch Long Bạc nữa. Thậm chí có thể rời khỏi Ô Lan Thành, đến phương nam, chọn một nơi núi non sông nước hữu tình, ở đó an dưỡng tuổi già. Nghĩ đến đây, những người khác không khỏi nhao nhao nóng mắt lên.
Nhưng mà, lão giả gầy gò kia lại lắc đầu: "Ta nói rồi, nơi đó quá nguy hiểm, vị cô nương này cô vẫn là tìm người khác đi." Thế là Ôn Tiểu Xuyến lại nhìn về phía những người khác, những người kia vốn đang muốn nhúc nhích, nhưng nghe lão già gầy gò kia nói xong thì không ai lên tiếng nữa. Dù tiền có nhiều, nhưng phải còn m·ạ·n·g thì mới hưởng thụ được. Lão già gầy gò kia là người có kinh nghiệm phong phú nhất trong đám dẫn đường, trải qua nhiều chuyện kỳ lạ, nếu ngay cả ông ta còn thấy số tiền kia quá nguy hiểm, thì những người khác lại càng không có khả năng sống sót.
Thấy không ai mở miệng, Ôn Tiểu Xuyến lại từ trong n·g·ự·c rút ra thêm một tờ ngân phiếu 1000 lượng nữa. Lần này, tiếng hít thở của đám người lập tức trở nên dồn dập hơn. Bọn họ từ trước đến nay chỉ dẫn đội cho thương nhân, lữ khách qua lại, cũng từng gặp không ít phú thương, nhưng có người hào phóng như vậy thì đây là lần đầu tiên, chỉ dẫn một đoạn đường mà cho đến 2000 lượng, đủ để bọn họ ăn uống không lo cả nửa đời sau. Chỉ là đám dẫn đường vẫn còn do dự, không quyết định được, mà lão già gầy gò kia thì dứt khoát nhắm mắt lại, để mắt không thấy tâm không phiền.
Ôn Tiểu Xuyến thấy vậy, đưa tay lần nữa vào trong n·g·ự·c. Nhưng ngay lúc này, một bóng người bỗng nhiên từ trong đám người chui ra, một phát chộp lấy tờ ngân phiếu trên bàn: "Ta, ta làm!" Nhưng Ôn Tiểu Xuyến quan s·á·t người đến, lại nhịn không được nhíu mày.
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"22 tuổi." Thiếu niên nuốt nước miếng nói.
Ôn Tiểu Xuyến không nói lời nào, chỉ nhíu mày.
"Được rồi, ta năm nay vừa tròn mười chín."
Ôn Tiểu Xuyến vẫn không mở miệng.
Thiếu niên bị nàng nhìn đến có chút r·u·n rẩy, cúi gằm đầu nói: "Ta, ta chỉ còn 1 tháng nữa là 17, lần này là nói thật."
"17 tuổi quá nhỏ, ngươi đã nghe thấy những gì ta nói rồi đó, việc này rất nguy hiểm, ta muốn tìm người dẫn đường đủ kinh nghiệm." Ôn Tiểu Xuyến đưa tay, vừa nói vừa định rút lại tờ ngân phiếu từ trong tay thiếu niên. Nhưng nàng kéo hai lần vẫn không động đậy. Hai tờ ngân phiếu kia bị thiếu niên báo sai tuổi nắm rất chặt.
"Ngươi đừng thấy ta còn trẻ, nhưng nói về thời gian ở trong Bạch Long Bạc thì trừ tam thúc ra, không ai qua được ta."
"Nói dối cũng không giúp ngươi có được c·ô·ng việc này." Ôn Tiểu Xuyến ngón tay khẽ lướt qua cổ tay thiếu niên, sau đó người này tự động buông tay. Trơ mắt nhìn hai tờ ngân phiếu lại trở về tay Ôn Tiểu Xuyến.
"Sao rồi, ngoài tên tiểu lừa gạt này ra, còn ai muốn làm người dẫn đường cho chúng ta không?"
"Hắn không phải tiểu lừa gạt." Lão già gầy gò được thiếu niên gọi là tam thúc lúc này bỗng nhiên mở miệng lần nữa.
"Hửm?"
"Tảng đá thực sự rất quen thuộc Bạch Long Bạc, trên thực tế, hắn chính là được người nhặt từ trong Bạch Long Bạc ra."
Ôn Tiểu Xuyến hơi kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng Bạch Long Bạc không có người ở chứ."
"Nơi đó quả thực không có ai ở." Tam thúc nói, "Cho nên khi cha hắn nhặt được hắn cũng rất ngạc nhiên, nhưng dù thế nào thì đây cũng là một m·ạ·n·g người, cha hắn vẫn mang hắn về." Về sau hai người nương tựa vào nhau mà sống, cha hắn lúc còn sống là người dẫn đường giỏi nhất Ô Lan Thành, nhưng ông vẫn không lấy vợ, cũng không có người thân thích khác, tìm không ra người nào thích hợp để chăm sóc hắn khi ông không còn nữa, đành mang theo hắn bên người. "Khi đó, người tìm cha hắn để dẫn đường nối liền không dứt, nên có thể nói hắn lớn lên ở trên mảnh sa mạc này."
Ôn Tiểu Xuyến nghe vậy cũng hứng thú, vừa cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t thiếu niên một lần vừa nói: "Quả nhiên không thể xem mặt mà bắt hình dong, không ngờ Bạch Long Bạc lại là nhà của ngươi."
"Bạch Long Bạc không phải nhà của ai, tam thúc nói không sai, mảnh sa mạc đó rất nguy hiểm, hơn nữa nó lúc nào cũng có thể trở mặt, người đặt chân đến đó rồi thì không có cách nào rời đi nữa." Tảng đá nghiêm túc nói.
"Vậy tại sao ngươi muốn nhận việc này?"
"Bởi vì ta rất cần tiền, rất nhiều tiền." Tảng đá nói.
"Ngươi muốn tiền để làm gì?"
Lần này, Tảng đá lại ngậm miệng.
Ôn Tiểu Xuyến thấy vậy ngược lại bật cười, từ trong tay rút ra một tờ ngân phiếu đưa tới: "Rất tốt. Ta thích người kín miệng, không hay tò mò chuyện của người khác, 1000 lượng này là tiền đặt cọc của ngươi, ngươi cất kỹ, còn 1000 lượng nữa đợi trở về ta sẽ trả."
Tảng đá nhận tờ ngân phiếu, cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí cất nó đi. Sau đó, nói với Ôn Tiểu Xuyến: "Chúng ta khi nào xuất p·h·át?"
"Trước khi mặt trời lặn hôm nay, càng nhanh càng tốt, người của ta đã chuẩn bị xong thức ăn và nước uống, chỉ cần chọn xong lạc đà là chúng ta có thể lên đường."
Tảng đá lắc đầu: "Hôm nay không đi được."
"Tại sao?"
"Bởi vì lạc đà trong thành đều bị mượn hết rồi."
Ôn Tiểu Xuyến nhíu mày: "Mượn, mượn đi đâu?"
"Là những người của Bà La giáo mượn, hình như là để làm một buổi p·h·áp sự, nghênh đón Bà La Môn hàng thế, nhưng không cần lo lắng, bọn họ ngày mai sẽ trả lại lạc đà, nên chúng ta chỉ cần đợi thêm một đêm nữa là được." Tảng đá nói thêm, "Mọi người có thể đi tìm một chỗ nào đó trong thành để ở trước đã."
Lục Cảnh đương nhiên không muốn đợi thêm một đêm, nhưng Bà La giáo rất có thế lực ở toàn bộ Tây Vực, tín đồ trong Ô Lan Thành càng có đến mấy vạn, Lục Cảnh cũng không muốn vì vài con lạc đà mà đánh nhau với bọn họ. Cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể nghe theo lời đề nghị của Tảng đá, chọn một khách điếm trong thành để ở tạm. Đợi đến khi họ thu xếp ổn thỏa thì đã là buổi chiều, Lục Cảnh ôm tâm lý thử vận may lại tìm người nghe ngóng về Bạch Long Bạc, muốn xem nơi đó có dị tượng gì từng xuất hiện hay không. Nhưng những người được hỏi đều nói chỗ kia rất tà dị, còn hỏi tà dị ở đâu thì lại không ai trả lời được, Lục Cảnh cuối cùng cũng chỉ thu thập được một đống lý thuyết suông, không có bao nhiêu thông tin giá trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận