Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 10: Màu đen cục đá

Ngụy Tử Tiện khi giao Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng cho Lục Cảnh đã từng nói qua. Bộ trượng pháp này chú trọng công kích, xem nhẹ phòng thủ, tinh túy nằm ở chữ 'điên'. 108 thức, mở đầu là cường công, một chiêu điên cuồng hơn một chiêu, khí thế không ngừng tăng lên, càng đánh lâu uy lực càng mạnh. Đến mức điên cuồng tột độ, không ai có thể ngăn cản. Đáng tiếc đối thủ trước kia của Lục Cảnh, ngoại trừ Diêm Vương Tiêu ra đều không đủ mạnh, không thể khiến hắn thi triển được hết bộ Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng. Lần này khó khăn lắm mới gặp đối thủ cực kỳ trâu bò, lại chậm hơn hắn, đánh không bị thương, chỉ có thể bị đánh đơn phương, giống như bao cát tự nhiên. Vì vậy, Lục Cảnh không khách khí nữa, vung mạnh cây thiền trượng trong tay. 108 thức liên tục tung ra, không có biện pháp phòng thủ nào khác. Cứ thế, một trượng hung hăng hơn một trượng! Kình phong mang theo thậm chí còn áp đảo cả bão cát đáng sợ đang xông tới. Mỗi lần thiền trượng hạ xuống đều kèm theo tiếng kim loại vang vọng như hồng chung đại lữ! Nơi thiết giáp bị đánh trúng xuất hiện một cái hố sâu! Hơn nữa, theo thời gian, hố sâu kia càng ngày càng sâu. Có lẽ là cảm giác được đồng bọn gặp nguy hiểm, tên võ sĩ cao lớn lúc trước bước vào cửa hàng đã đuổi theo ra ngoài, vung đao vào cuộc chiến. Chỉ là, hắn đến cũng không thay đổi được tình thế bị áp chế. Sau khi thăm dò lực lượng, tốc độ, quy luật hành động của những võ sĩ này, Lục Cảnh đã hoàn toàn khống chế cục diện. Về sau, Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng thi triển hoàn toàn, mỗi trượng giáng xuống đều có uy lực kinh thiên, trực tiếp đánh đứt một cánh tay của một võ sĩ thiết giáp! Nhưng chỗ đứt không hề có máu tươi mà là một đám cát mịn, từ cánh tay đứt rơi xuống, còn chưa chạm đất đã bị cuồng phong thổi đi. Lục Cảnh không hề ngạc nhiên, giao đấu lâu như vậy hắn đã biết rõ ba tên võ sĩ thiết giáp này không phải người thường. Người bình thường chịu từng ấy trượng, cho dù có thiết giáp bảo vệ, ngũ tạng lục phủ có lẽ đã nát bét. Còn ba người này, dù khôi giáp trên người đã mấp mô, vô cùng thê thảm, thậm chí còn bị gãy tay, tốc độ và lực ra chiêu lại không khác gì lúc đầu. Sức bền như thế này, e là người trong võ lâm nào cũng phải thèm muốn. Bất quá, về sức bền, Lục Cảnh chưa từng thua ai, dù trong cơ thể ba tên võ sĩ thiết giáp đều có khí tức mục nát âm hàn. Đến giờ, nội lực của Lục Cảnh cũng chỉ tiêu hao chưa tới một phần ba. Cán cân thắng bại đã hoàn toàn nghiêng về phía hắn. Sau khi không ngừng tích lũy, Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng hiện giờ đã vô cùng mạnh mẽ. Theo thiền trượng không ngừng giáng xuống, Lục Cảnh đánh gãy từng cánh tay còn lại của cả 5 tên. Đến đây, 3 võ sĩ thiết giáp đã mất hẳn khả năng tấn công. Lúc này, bão cát cũng giảm dần với tốc độ mắt thường có thể thấy, bầu trời dần dần khôi phục màu sắc ban đầu. Lục Cảnh đánh một võ sĩ thiết giáp ngã xuống đất, còn chưa kịp vung mạnh thiền trượng về phía hai người kia thì bọn chúng đã tự mình ngã xuống. Sau đó, những mảnh khôi giáp trên người chúng bắt đầu rơi ra. Chỉ một lát, đã rơi đầy đất. Cuối cùng, tấm mặt nạ bằng đồng cũng rơi xuống. Sau mặt nạ, chỉ còn lại một nắm cát vàng. Lục Cảnh đợi một lát, xác nhận đám cát vàng sẽ không tụ lại thành hình người, mới đi tới một đống cát, đá văng những khôi giáp ra. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở một viên đá đen nhỏ. Lục Cảnh không rõ viên đá nhỏ này làm bằng gì, hơi giống mã não, nhưng bề mặt lại không có ánh thủy tinh như mã não, màu sắc cũng đen hơn mã não tự nhiên, cầm vào có chút âm lãnh, như thể không hút nhiệt vậy. Từ viên đá đen, Lục Cảnh cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc. Hắn do dự một chút, thử dẫn một tia chân khí vào. Rất nhanh, từ bên trong viên đá đen truyền ra loại khí tức âm hàn mục nát mà trước đây Lục Cảnh cảm nhận được từ ba tên võ sĩ thiết giáp. Sau khi dùng nội lực tiêu hao hết khí mục nát đó, Lục Cảnh đẩy hai đống cát vàng còn lại, quả nhiên cũng tìm được những viên đá đen tương tự. Những võ sĩ thiết giáp này hoạt động dựa vào thứ này sao? Đáng tiếc, Lục Cảnh đang có quá ít thông tin, hắn tạm thời không thể kết luận ngay được. Bất chợt, Lục Cảnh dường như nghĩ ra gì đó, ánh mắt nhìn viên đá đen trên tay trở nên kỳ lạ. Thứ này... người trong võ lâm khác nhìn thấy tám phần sẽ tránh không kịp, nhưng đối với hắn lại có thể khai thác một chút. Phát hiện này khiến Lục Cảnh vô cùng kích động. Nhưng, nội lực của hắn cần một khoảng thời gian để hồi phục, Lục Cảnh chưa vội hành động, hắn cẩn thận cất ba viên đá đen. Rồi hắn quay lại tiệm may. Vì hắn ra tay kịp thời, ba người trong tiệm đều an toàn. Có lẽ do trước đó bị kinh hãi quá độ, dù bão cát đã qua, ba người vẫn chậm chạp không dám ra cửa. Thậm chí, Lục Cảnh từ ngoài bước vào cũng làm bọn họ giật mình, cho là tên võ sĩ cao lớn vừa rồi quay lại. Đến nỗi tên hỏa kế suýt chui xuống gầm bàn. Cuối cùng, nữ chưởng quầy nhanh tay kéo lại, bình tĩnh lại, dụi mắt, rồi nói với Lục Cảnh đang ở cửa: "Ngươi...ngươi còn sống?!" Lục Cảnh nghe ra sự kinh hãi trong lời nói của nàng. Vì trong nhận thức của nữ chưởng quầy, căn bản không ai là đối thủ của những thứ kia, đừng nói là bên ngoài còn ba tên võ sĩ thiết giáp, mà bão cát kia lại là địa bàn của chúng, người bình thường ở trong đó đến thở cũng khó khăn. Sơ sảy là đất cát lấp kín mũi miệng, nghẹt thở mà chết. Mắt thì không nhìn thấy, tai thì không nghe rõ. Trong tình huống đó, có chết cũng là điều đương nhiên. Vì vậy, ba người trong phòng thấy Lục Cảnh bay ra từ mái nhà đều nghĩ hắn chắc chắn chết rồi, ai ngờ hắn lại có thể quay về. Lục Cảnh nghe vậy không vội trả lời, mà đặt thiền trượng xuống tường, rồi giũ bụi cát trên người, nói với nữ chưởng quầy: "Có thể cho ta cắt may rồi giặt đồ được không? Ta đi hơi gấp, không kịp mang nhiều đồ." Nữ chưởng quầy đầu tiên là ngẩn người, rồi nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: "Đương nhiên không vấn đề gì, ân công còn muốn gì khác không, tôi sẽ tìm giúp." "Đừng gọi ân công, cứ gọi ta Lục Cảnh là được." Lục Cảnh dừng lại rồi nói tiếp, "Còn đồ ta muốn... Hiện tại mà nói, ta chỉ muốn một cái thùng gỗ và nửa thùng nước sạch, để ta tắm rửa thay đồ, sau đó ta hy vọng có thể cùng chưởng quầy nói chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận