Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 491: Ta dám!

"Nhạc tướng quân? Nhạc Thiếu Bạch sao?"
"Đúng đúng," Hỏa Hành Tôn gật đầu, "Chính là hắn."
Lục Cảnh hoài nghi gia hỏa này lại đang đánh ý định quỷ quái gì.
Bởi vì mọi người đều biết, người của ti thiên giám cực ít nhúng tay vào tranh quyền đoạt thế, bọn hắn quan tâm chỉ có quỷ vật, trừ một ít bộ phận đặc thù, những người khác rất ít khi qua lại với các đại quan triều đình hay quan to một phương.
Huống chi Tề Văn Nhân chỉ là một nhà nghiên cứu, theo thuyết pháp của Hoàng giám viện, hắn phần lớn thời gian đều dành cho nghiên cứu, Lục Cảnh không hiểu lý do gì hắn lại xuất hiện trong phủ Nhạc Thiếu Bạch.
Xem ra, khả năng cao Hỏa Hành Tôn đang nói dối.
Gia hỏa này rất có thể thấy tình thế không ổn, muốn đẩy họa sang người khác, lừa Lục Cảnh và Nhạc Thiếu Bạch xung đột với nhau, để mình có cơ hội thừa loạn bỏ trốn.
Nhưng hắn lại có thể nói ra đặc điểm hai tay quá gối, còn nói rõ hắn có lẽ đích thực đã từng gặp Tề Văn Nhân ở Lương Thành.
Lục Cảnh nhìn về phía Hỏa Hành Tôn, phát hiện Hỏa Hành Tôn cũng đang nhìn hắn, thần sắc khẩn trương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc xuống hông của hắn, tựa hồ sợ Lục Cảnh rút đao từ đó ra bất cứ lúc nào.
Hỏa Hành Tôn có thể biến thân thành ngọn lửa để tránh thương trí mạng, nhưng chiêu này không phải muốn dùng là dùng được, phải hút hỏa chủng vào bụng trước đó.
Lục Cảnh bây giờ nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn căn bản không tìm được cơ hội để làm việc này.
Hơn nữa trước kia tại Thùy Củng điện, vì nhất thời lanh mồm lanh miệng mà đắc tội Thư Họa, bị đối phương làm cho lộ hết nội tình.
Nếu đêm đó Lục Cảnh và những người khác chết dưới tay Thư Họa thì không có gì đáng nói.
Nhưng vấn đề là sau đó Thư Họa đã đưa mình đi, còn những đệ tử thư viện thì bình yên vô sự.
Hỏa Hành Tôn đoán chừng bây giờ trong giới tu hành, sợ là không mấy ai không biết nhược điểm của hình thái hỏa diễm của hắn là nếu kéo dài quá một chén trà sẽ chết.
Hỏa Hành Tôn không biết trên đời này còn có chuyện nào bi đát hơn thế.
Một thân tuyệt học của hắn chưa kịp dương danh lập vạn, xông pha oai phong, thì câu chuyện truyền kỳ của hắn đã sớm kết thúc.
Nếu không phải vậy, hắn đã chẳng chủ động xin đi làm khổ sai, mang theo giả Hàn Sơn Khách chạy đến Lương Châu khỉ ho cò gáy này, nhưng mà người đen đủi, uống nước lạnh cũng bị nhét kẽ răng.
Hắn đã trốn đến đây rồi, nhưng vẫn gặp phải chuyện khó khăn.
Hỏa Hành Tôn càng nghĩ càng uất ức, sau đó cũng nổi cáu, quát ngang:
"Ngươi muốn giết ta thì giết đi, đừng có lề mề tìm lý do nữa, ngươi bảo ta giao người thì ta giao, bảo ta nói về người ti thiên giám xuống thì ta nói, tóm lại phàm là việc ngươi bảo ta làm, ta đều làm đến nơi đến chốn, chuyện này mặc kệ ngươi tìm lý do gì cũng chỉ tự làm đuối lý mà thôi, cho nên dứt khoát một chút, trực tiếp cho hai chúng ta một cái thống khoái đi!"
Kết quả Lục Cảnh còn chưa nói gì, giả Hàn Sơn Khách đã nhảy dựng lên, "Tôn tiên sinh, cái này... vậy sao lại đòi thống khoái? Lúc trước các ngươi tìm trẫm... Ta đã vỗ ngực cam đoan rồi mà, ta chỉ cần luyện được cho các ngươi vừa lòng thì sau này sẽ chỉ có ăn ngon mặc đẹp, vàng bạc châu báu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Chuyện tạo phản này, sao có thể kiếm lời mà không lỗ?" Hỏa Hành Tôn cười lạnh, "Ngươi nên thấy thỏa mãn đi, tốt xấu cũng đã có mấy ngày vui vẻ, nếu không phải chúng ta tìm tới ngươi thì giờ này ngươi còn đang không biết ở đâu ăn xin đó, cái thời buổi này, nói không chừng đã chết đói rồi."
Giả Hàn Sơn Khách vẫn không chịu bỏ cuộc, "Chết cũng không phải không được, nhưng ta còn chưa được chạm vào nữ nhân nào, các ngươi phải cho ta chạm nữ nhân trước, có như thế thì ta mới có hứng mà, nếu trẫm là Đại Trần hoàng đế, vậy hoàng hậu của trẫm đâu? !"
"Ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi không phải không biết Chiêu Tông bao nhiêu tuổi rồi sao, lão bà của hắn cho ngươi, ngươi có dám lấy không? !"
"Dám!" Giả Hàn Sơn Khách ưỡn ngực, không hề sợ hãi.
"Thôi thôi thôi, hai người các ngươi im lặng một chút đi." Lục Cảnh nói, "ta còn chưa nói là muốn giết người đâu."
Nghe xong vẫn còn đường sống, Hỏa Hành Tôn và giả Hàn Sơn Khách sắp điên cuồng cũng rốt cục lại yên tĩnh trở lại.
Đồng thời nhìn Lục Cảnh, chờ đợi câu tiếp theo của hắn.
Lục Cảnh trầm ngâm một lát rồi nói, "Ta đi đến phủ Nhạc tướng quân trước một chuyến, xem người các ngươi nói có ở đó không."
"Vậy còn chúng ta thì sao? Vẫn đi cùng ngươi sao." Hỏa Hành Tôn không quan tâm Lục Cảnh muốn làm gì, hắn quan tâm là đối phương sẽ đối xử với mình thế nào.
"Không được, hai người các ngươi sao mà ta dễ bề mang đi."
Giả Hàn Sơn Khách nghe vậy thở dài một tiếng, "Thôi đi, không cần hạ quan phải nhọc lòng, trẫm tự mình động thủ bẻ gãy tay đi."
"Ta không có ý đó, lần này ta định tự mình đi, không mang theo ai cả, cho nên trước khi đi muốn tìm chỗ giam các ngươi lại đã." Lục Cảnh nói.
"Các hạ định đưa chúng ta đến đâu? Đến ti thiên giám sao?" Hỏa Hành Tôn cười thảm, "Nếu là vậy thì các hạ mang hắn đi là được rồi, còn về phần ta, chỉ có một thỉnh cầu, mong các hạ nhìn vào thái độ phối hợp của ta mà ban cho ta một cái thống khoái."
"Ta không biết Kỷ tiên sinh đã nói với ngươi thế nào, nhưng thực ra ti thiên giám không đáng sợ như các ngươi nghĩ đâu." Lục Cảnh nói.
"Không phải vấn đề đáng sợ hay không. Mà là đã mang ơn người, sao có thể liên tục làm chuyện xấu?"
Hỏa Hành Tôn sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc một cách hiếm thấy.
"Mặc dù Kỷ tiên sinh đã nói với ta, nếu lọt vào tay các ngươi, cứ việc nói hết những chuyện ta biết, chỉ cần có thể sống thì quan trọng hơn hết, nhưng ta vẫn cảm thấy, trên đời này có một số việc quan trọng hơn việc sống."
Lục Cảnh vừa nghe câu này, vừa định đánh giá cao Hỏa Hành Tôn thì đã thấy hắn khóc tang, mặt mày buồn bã nói: "Chủ yếu là bây giờ các ngươi đều biết cách đối phó ta, ta bỗng thấy sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chẳng thắng được ai, vô dụng."
Nhưng sau đó lại nghe Lục Cảnh nói, "Ta có thể tạm thời không đưa các ngươi đến ti thiên giám."
"Thật sao?" Hỏa Hành Tôn phấn chấn hẳn lên, "Các hạ định tìm nhà vọng lâu khách điếm rồi ném chúng ta ở đó sao?"
"Cũng không được, ai biết ở Lương Thành này có bao nhiêu đồng bọn của các ngươi." Lục Cảnh lắc đầu.
"Vậy các hạ định đưa chúng ta đi đâu?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy, đến thì các ngươi sẽ biết."
Lục Cảnh nói xong bèn điểm huyệt Hàn Sơn Khách và Hỏa Hành Tôn, sau đó tìm một chiếc xe lớn, đem hai người lên xe, phủ lên trên một lớp vải trắng, ngụy trang thành xác chết.
Dù sao mấy ngày trước, đám người Thổ Phiên mới đánh tới, khắp thành đều có người chết.
Chiếc xe lớn chở hai bộ xác chết của Lục Cảnh cũng không có gì nổi bật.
Sau đó hắn đẩy hai người đến trước trụ sở của ti thiên giám tại Lương Thành, dùng quan tài nhốt hai người lại.
Tuy không thể nói được, nhưng giả Hàn Sơn Khách vẫn đưa cho Hỏa Hành Tôn một ánh mắt, ý là: Thôi xong, tên vương bát đản kia lừa chúng ta, đến cả quan tài cũng chuẩn bị rồi, còn nói gì là giữ người sống.
Nhưng may sao Hỏa Hành Tôn vẫn còn trải đời, biết rõ người trong truyền thuyết của ti thiên giám có thể dùng 【 giếng 】 để di chuyển, và khi họ sử dụng 【 giếng 】 thì chính là nằm trong quan tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận