Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 274: Làm bộ dáng

Chương 274: Làm bộ làm dáng
Mộng dù là giả, nhưng nỗi lo trong lòng Lục Cảnh là thật. Đoạn thời gian gần đây, tinh lực của hắn đều dồn vào bí lực mới xuất hiện. Mỗi ngày, hắn không tu luyện Ngự kiếm thuật thì cũng luyện tập pháp thuật, đến nỗi gần như quên mất mục đích ban đầu vào thư viện của mình. Mãi cho đến cơn ác mộng vừa rồi, nó kéo Lục Cảnh trở lại với hiện thực tàn khốc. Trước kia, khi từ Ổ Giang thành đến kinh sư, số Hỏa Đăng Lung Thảo và Bạch Mục thiền y mang theo chỉ đủ dùng non nửa năm. Dù có thêm khoản tiền lớn Cố Thải Vi mua giúp, cộng với một phần thu được ở sa mạc cổ mộ, cũng chỉ vừa đủ dùng 10 tháng.
Trong khoảng thời gian ở trung tâm, Lục Cảnh cũng từng nghĩ đến một số biện pháp khác, tiêu hao chút ít nội lực, nhưng ít nhiều đều mang tính ngẫu nhiên, không duy trì được liên tục. Tính ra, hắn đã ở thư viện hơn 5 tháng. Dù bỏ qua khoảng thời gian lãng phí trong Biệt Hữu Động Thiên, thì Trụy Nhập Phàm Trần trong tay cũng đã vơi đi một nửa. Chuyện này rõ ràng không phải tin tốt. So với lúc mới vào thư viện, vấn đề nội lực của hắn không những không được giải quyết, mà giờ lại nảy sinh thêm vấn đề bí lực, chưa kể còn thiếu nợ. Tính đi tính lại, sau một vòng giày vò, rắc rối của hắn không những không ít đi mà còn thêm nhiều. Người ngoài nhìn vào thì thấy Lục Cảnh tuổi trẻ tài cao, là nhất lưu cao thủ, lại còn bước vào con đường tu hành, có Hạ Hòe, Yến Quân và những hồng nhan tri kỷ khác, cuộc đời thật là hoàn mỹ. Nhưng chỉ có Lục Cảnh mới hiểu rõ cái giá của tất cả. Cảnh mộng trước kia nghe có vẻ hoang đường, nhưng chưa chắc không phải một khả năng tương lai, tựa như một kết cục xấu trong trò chơi. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được thở dài. 300 viên độc dược mà hắn lấy được từ tay Đông Môn Vi Lan vẫn luôn để dưới giường. Vốn dĩ hắn muốn chờ Hàn Sơn Khách luyện ra độc đan mình cần rồi mới thử, nhưng xem ra giờ vẫn là phải song song tiến hành.
Lục Cảnh định về sẽ thử xem, dù không thể hoàn toàn thay thế Trụy Nhập Phàm Trần, thì việc kéo dài từ một ngày dùng một lần thành hai ngày một lần cũng là một thành công lớn, đồng nghĩa với việc hắn có thêm 5 tháng. Ngoài ra, Lục Cảnh cảm thấy phải tìm cách bảo toàn Đông Môn Vi Lan, không thể để nàng dễ dàng bị độc chết, nhưng chuyện này không vội, vì còn một khoảng thời gian nữa Đông Môn Vi Lan mới luyện đến nhị lưu cảnh giới. Trong lúc Lục Cảnh đang thất thần, Thôi giáo thụ ở giảng đường phía trước đã kể xong chuyện cuối cùng về một món quỷ vật. Nhưng khác với mọi ngày, ông không tuyên bố giải tán lớp. Mà thay vào đó, ông điểm danh một số người, Lục Cảnh và Hạ Hòe cũng có tên trong danh sách đó. Mọi người khác tản đi, Thôi giáo thụ nhìn 7 người trước mặt, cất giọng nghiêm nghị hỏi: “Các ngươi hẳn rất tò mò vì sao ta lại giữ các ngươi ở lại đúng không?” Nói xong không đợi 7 người trả lời, Thôi giáo thụ lại nói tiếp: “Bây giờ đang là thời buổi rối loạn, thiên hạ rung chuyển, ty thiên giám bên kia cũng bận rộn hơn trước nhiều, ngay cả Quách thiếu giám cũng gần hai tháng nay không thấy ai, may mà 10 ngày trước người đưa tin của hắn trở về báo một tiếng bình an."
“Quách thiếu giám không có ở kinh sư sao?” Lục Cảnh nghe câu này, không nhịn được ngắt lời Thôi giáo thụ. Lúc trước hắn từng thắc mắc, sau khi hắn và Yến Quân về từ Ổ Giang Thành đã gửi thư báo sự tình với Ty Thiên giám. Bất kể là kỳ vật tồn tại hay là Kỷ tiên sinh, đều rõ ràng là đại sự. Theo lẽ thường, Quách Thủ Hoài sau khi biết được hẳn là lập tức tìm bọn họ để hỏi rõ ràng. Nhưng Lục Cảnh chờ hơn 1 tháng mà Quách Thủ Hoài không hề lộ diện. Ngoài việc Hoàng giám viện tìm hắn hỏi chuyện hôm đó, Ty Thiên giám bên kia không hề có động tĩnh gì, điều đó có vẻ rất bất thường. Bây giờ mọi việc cuối cùng cũng có câu trả lời, hóa ra Quách Thủ Hoài không có ở kinh sư. Tuy nhiên, lúc này chính là thời điểm gió nổi mây phun, dư âm thần bút vẫn còn, Quách Thủ Hoài không ở ty thiên giám trấn giữ, mà lại chạy đi lung tung trong thời điểm mấu chốt này có chút thiếu trách nhiệm. Nhất là khi ông ấy chắc chắn nhận được tin của Ty thiên giám mà vẫn không trở về, thì điều này chứng tỏ việc ông ấy đang làm là rất quan trọng, thậm chí trong mắt ông ấy còn quan trọng hơn cả vị Kỷ tiên sinh bí ẩn mà mang đầy thù địch với ty thiên giám. Lục Cảnh vô thức nghĩ đến việc Quách Thủ Hoài từng đến tàng thư lâu xem xét sách về bí cảnh, lẽ nào ông ta vẫn đang đau đầu vì chuyện này? Thôi giáo thụ khẽ gật đầu, “Ta cũng mới biết gần đây. Nghe nói Quách thiếu giám đi, chỉ nói với vài người bên cạnh. Nhưng lần này ông ta mang theo Quỳ và mấy giám sát lợi hại, chắc là cũng không sao. Cũng không biết bao giờ họ trở lại." Nói đến đây Thôi giáo thụ dừng lại một chút, “Nói chung, Ty Thiên giám dạo gần đây nhân thủ thiếu hụt, một số việc quá bận không xử lý được, nên đành nhờ thư viện. Mà 7 người các ngươi là đệ tử xuất sắc nhất của ta. Ta định phái các ngươi đi một chuyến.”
"Là có quỷ vật cần chúng ta đi điều tra sao?" Người mở miệng là Yến Quân. Nhưng lần này Thôi giáo thụ lại lắc đầu, "Các ngươi mặc dù đều rất ưu tú, nhưng tu hành dù sao cũng chưa được một năm, các môn ta dạy còn chưa học xong, bây giờ mà đơn thương độc mã đi đối phó quỷ vật thì có chút quá sớm."
"Vậy ngài muốn chúng ta…"
"Đi làm một bộ dáng," Thôi giáo thụ nói, "sự việc bên ty thiên giám thật ra đã điều tra không sai biệt lắm, kết luận ban đầu không liên quan đến quỷ vật, nhưng đối phương vẫn có chút bất an, hy vọng chúng ta có thể phái người tới điều tra cẩn thận lại một lần. Tiện thể... làm một buổi pháp sự."
“Làm pháp sự? Ty thiên giám khi nào còn có thêm cả dịch vụ này?” Lục Cảnh kinh ngạc hỏi.
"Đối với người khác thì không có, nhưng người này khác biệt. Dù sao hằng năm người đó cũng chi rất nhiều bạc cho chúng ta, hiện giờ trong nhà người đó xảy ra chuyện, thể diện này dù sao vẫn nên giữ lại, xem như để người đó an tâm vậy."
"Người đó... mà ngài nói là…"
"Không sai, chính là đương kim quan gia," Thôi giáo thụ không hề giấu giếm, thoải mái công bố đáp án. “Người đó khoảng 12 ngày trước tìm đến giám chính, nói trong hoàng cung có cung nữ và thái giám liên tiếp mất tích, Ninh tiệp dư mà người đó sủng ái cũng lâm trọng bệnh, đến giờ còn chưa thể xuống giường, người đó nghi ngờ có thứ gì đó không sạch sẽ xuất hiện."
"Đợi một chút, là 12 ngày trước," Lục Cảnh ngắt lời Thôi giáo thụ lần nữa, hắn nghĩ ngợi, khoảng thời gian này đúng lúc là sau khi hắn giao đấu với đám tịnh tự vệ hoạn quan kia, thế là liền tự nhiên nghi ngờ hành động này của người kia có ý khác, Lục Cảnh liền hỏi tiếp, "Quan gia điểm danh muốn ta đi sao?"
"Làm sao có thể, quan gia lại không biết ngươi là đệ tử thư viện, là ta thêm ngươi vào, dù sao ngươi cũng đứng đầu bảng trong trận thi đấu nhỏ lần trước, võ công cũng cao, lại còn hay bịa chuyện.” Thôi giáo thụ nói. “Nhớ kỹ, lần này các ngươi đi không phải với tư cách là đệ tử thư viện. Mà là chính thức giám sát. Đây là yêu cầu của quan gia, nếu không phải không rút ra được người thì Ty Thiên giám đã phái vài giám sát qua rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận