Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 61: Tê Hà quan

Chương 61: Tê Hà quan
Tại cửa ti thiên giám, Lục Cảnh cùng người phụ nữ kia trò chuyện một hồi. Lục Cảnh thành công xây dựng hình tượng một công tử phong lưu trong lòng đối phương. Tuy vậy hắn cũng không phải là không có thu hoạch, ngoài việc biết được quỷ đã ra tay, hắn còn biết người mình cần tìm không ở trong ti thiên giám.
Sự thật đúng là như vậy, Lục Cảnh và Tạ Lý Lý đi ngang qua cửa ti thiên giám. Lục Cảnh lại lấy Ác Ác giấu trong tay áo ra, phát hiện nó vẫn dẫn hai người hướng bắc, cuối cùng đi tới bên ngoài Tê Hà quan. Đạo quán này dù không lâu đời bằng ti thiên giám, nhưng cũng có thâm niên trong kinh. Các đời quan chủ đều rất am hiểu quan trắc mệnh lý. Dù triều đình Đại Trần các đời vua đều sùng Phật ức Đạo, người dân cũng đa phần ăn chay niệm Phật, nhưng các đạo sĩ Tê Hà quan vẫn có thể sống thoải mái nhờ tài xem bói xem tướng.
Lục Cảnh không ngờ bọn họ cũng có liên quan tới kỳ vật. Mấu chốt là Tê Hà quan chỉ cách ti thiên giám công thự nha môn 50 trượng, gần như dán sát ti thiên giám, không biết kỳ vật nào to gan như vậy lại chọn nơi này đặt chân. Chẳng lẽ là do câu nói “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”?
Lục Cảnh liếc nhìn cổng Tê Hà quan, quay đầu nói với Tạ Lý Lý, "Lần này ngươi ở lại bên ngoài."
"Không được." Tạ Lý Lý lập tức lắc đầu, thấy Lục Cảnh cau mày, nàng vội bổ sung, "Ta không phải không nghe lời ngươi, chủ yếu là vừa rồi ngươi cũng đã ám chỉ quan hệ giữa ta và vị kia... ngô, đại nương rồi, lúc này bỏ ta ở bên ngoài căn bản không hợp lý."
"Hơn nữa nơi này gần nha môn ti thiên giám, nếu nàng nửa đường quay lại thấy ta một mình đứng đây nhất định sẽ sinh nghi. Cho dù nàng không quay lại, ta cũng rất dễ bị các giám sát khác thấy. Nhỡ khi nói chuyện với nàng mà lỡ miệng ra chuyện này thì ngươi vẫn sẽ bị nghi ngờ thôi."
Lục Cảnh nhìn chằm chằm Tạ Lý Lý một lát, cuối cùng phải thừa nhận mình bị nàng thuyết phục.
"Vậy vẫn theo quy tắc cũ, ngươi đi sát ta, đừng chạy lung tung."
"Đương nhiên." Tạ Lý Lý nói, "Tuy ta thích phá án nhưng cũng rất quý cái mạng nhỏ này. Hơn nữa có ngươi dẫn theo ta cũng có chỗ tốt."
"Chỗ tốt gì?"
"Ta quen quan chủ Tê Hà quan." Tạ Lý Lý mở to mắt nói. "Ngươi cứ xông vào, chắc chắn sẽ khiến kỳ vật bên trong nghi ngờ, nhưng nếu ta ra mặt, chúng ta có thể giả vờ đến Tê Hà quan tìm hắn."
"Sao ngươi lại quen quan chủ Tê Hà quan?" Lục Cảnh nhíu mày.
"Vì trước đây có một thời gian ta hay chạy tới Tê Hà quan."
"Ngươi cũng thích quan trắc mệnh lý hay muốn xem đạo tàng trong quán?" Lục Cảnh nói tới đây bỗng nhiên ngậm miệng, rồi liếc nhìn Tạ Lý Lý. Thiếu nữ biết người nào đó đã đoán ra, liền cười hắc hắc.
"Ta tò mò thôi."
Sự tò mò của Tạ Lý Lý hiển nhiên không phải đạo tàng trong Tê Hà quan, đương nhiên cũng không phải các đạo sĩ trong quán mà là ti thiên giám bên cạnh. Mà nàng cũng biết mình là một người bình thường, không thể vào ti thiên giám được nên liền chiêu đường vòng, mỗi ngày chạy sang Tê Hà quan đánh cờ với quan chủ Thanh Trần đạo nhân, tiện thể nghe ngóng chuyện nhà hàng xóm. Lục Cảnh không biết nên nói gì về hành vi của nàng, nhưng giống như Tạ Lý Lý nói, ít nhất hai người hôm nay tới đây, ngược lại có một cái cớ hợp lý.
Thế là Lục Cảnh liền để thiếu nữ ra mặt gõ cửa. Chẳng mấy chốc, cửa mở ra một khe nhỏ, một tiểu đạo sĩ ló đầu ra, đồng thời nói, "Giờ này rồi, đạo quán đã đóng cửa rồi, xem tướng đoán mệnh để sáng mai nhé."
Kết quả nghe Tạ Lý Lý nói, "Đoan Ngọ, là ta đây, ta lại đến tìm sư phụ ngươi đánh cờ, còn mang thêm người giúp, hai ta đấu với một mình hắn."
Tiểu đạo sĩ tên Đoan Ngọ nghĩ thầm việc này đâu phải đánh nhau, sao lại còn có thể hai người cùng đánh một người chứ? Nhưng cậu đã nhận ra Tạ Lý Lý đứng ngoài cửa, biết đây là con gái thiếu khanh đại lý tự, trước đây hay đến quán tìm sư phụ đánh cờ. Mặc dù hai tháng gần đây ít đến nhưng tiểu đạo sĩ vẫn mở cửa cho Tạ Lý Lý.
Tiếp đó cậu dụi dụi mắt, nhìn về phía Lục Cảnh sau lưng Tạ Lý Lý, "Vị thiếu hiệp kia là..."
"Bạn đánh cờ của ta." Tạ Lý Lý vỗ vai Đoan Ngọ, ngắt lời hắn, "Tay ta ngứa rồi, mau dẫn ta đi tìm sư phụ ngươi."
Đoan Ngọ bị Tạ Lý Lý giục như vậy lập tức không để ý tới Lục Cảnh, khổ sở nói, "Lý Lý cô nương, hôm nay hơi muộn rồi. Sư phụ hắn..."
"Ngươi đừng lừa ta, ta biết chắc hắn chưa ngủ, hơn nữa cờ nghiện của hắn còn lớn hơn ta, ngươi cứ việc nói với hắn là được."
Đoan Ngọ nghe Tạ Lý Lý nói vậy cũng chỉ có thể để hai người vào quán, rồi vội vàng chạy đi bẩm báo sư phụ.
Lục Cảnh vừa quan sát xung quanh, vừa hỏi Tạ Lý Lý, "Trong đạo quán này có bao nhiêu người?"
"Sáu người, quan chủ là Thanh Trần đạo nhân, Đoan Ngọ ngươi gặp rồi, chuyên phụ trách đón khách. Còn một lão đạo sĩ là sư thúc của Thanh Trần, một Tuần Chiếu, một Cao Công, thêm Điển Tạo làm bếp, trừ Điển Tạo và Đoan Ngọ, những người còn lại đều xem bói xem tướng được. Nên ngươi đừng thấy Tê Hà quan nhỏ mà khinh thường, bọn họ vẫn rất kiếm được tiền, Thanh Trần toàn uống trà cống trong cung đó."
"Ngươi vừa nói hắn rất thích đánh cờ?"
"Đúng, nhưng trình độ của hắn rất kém, đánh không lại ai cả, chỉ có ta nhường cho hắn thì mới có thể đánh ngang cơ, nên hắn đặc biệt thích đánh cờ với ta."
Hai người đang nói thì Đoan Ngọ đã quay lại.
Đúng như Tạ Lý Lý dự đoán, Đoan Ngọ nói, "Sư phụ đang thay quần áo, mời hai vị đi theo ta, ta pha trà cho các vị."
"Muộn thế này không uống trà, tùy tiện rót cho chúng ta hai chén nước lã là được, đến đây bao nhiêu lần ta còn lạ gì nữa." Tạ Lý Lý khoát tay nói, rồi đi vào bên trong.
Đoan Ngọ hiển nhiên rất hiểu tính Tạ Lý Lý, nghe nàng nói vậy liền đi thẳng xuống bếp.
Còn Tạ Lý Lý dẫn Lục Cảnh đi tới sau Ngọc Hoàng Điện, không vào khách đường mà đi thẳng ra sân sau, đi ngang qua liêu phòng còn nghe tiếng tụng kinh bên trong. Nghe giọng thì có ba người.
Tạ Lý Lý đi đến trước một bàn đá, dừng bước, liếc nhìn quân cờ tán loạn trên bàn, kêu lên một tiếng nhỏ.
"Sao vậy?"
Tạ Lý Lý không trả lời ngay mà đưa tay sờ mặt bàn đá, rồi nói, "Vừa có người chơi cờ ở đây, mà trình độ rất cao, Thanh Trần không có thực lực này."
"Tạ cô nương xem thường bần đạo như vậy sao?"
Tạ Lý Lý vừa dứt lời thì một giọng nam hào sảng vang lên. Đó là một đạo nhân mặt trắng không râu, dáng đi nhẹ nhàng, khoảng chừng 40 tuổi, có thuật trú nhan, rõ ràng không tu luyện nội công tâm pháp gì nhưng vẫn sắc mặt hồng nhuận, hô hấp đều đặn, đi tới từ hướng liêu phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận